Cô Vợ Dễ Thương

Chương 167: Không Ăn No Làm Sao Mà Có Sức Tức Giận





Bản thân cô cũng thường xuyên làm điều này, chỉ là không có mặt mũi mà chơi thẳng một bài mà ai ai cũng thích như bác sĩ Mạc đâu.
Tô Dương Dương về văn phòng của mình để chuẩn bị một ca phẫu thuật sáng hôm nay.
Cũng may chỉ là một ca phẫu thuật tương đối nhỏ, nếu không thì với vết thương trên tay cô không thể nào làm được những ca phẫu thuật trong thời gian dài và khó khăn rồi.
Sau khi Tô Dương Dương ra khỏi phòng phẫu thuật, ca phẫu thuật bên bác sĩ Mạc cũng đã làm xong rồi.
Lúc cô đến phòng bệnh cấp cứu xem thử thì lãnh đạo, đồng nghiệp và người nhà của anh cảnh sát giao thông đang đến thăm bệnh, trong căn phòng bệnh hai người chen chúc nhau rất đông.
Tô Dương Dương thấy vậy thì nhìn qua cửa sổ nhỏ ở trên cửa phòng bệnh một cái, nhìn thấy khí sắc và trạng thái tinh thần của anh cảnh sát giao thông không tệ, sau đó thì quay về văn phòng, định khi nào ít người một chút rồi lại qua.
Buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, Tô Dương Dương đang chuẩn bị ra ngoài mua một cái điện thoại mới, thuận tiện làm thẻ sim.
Về đến văn phòng lấy túi tiền thì nhìn thấy Hàn Khải Uy đang ngồi trên chỗ của cô.
“Thổ hào, sao anh lại đến đây?”
“Bị thương chỗ nào rồi?” Hàn Khải Uy quét mắt nhìn cô từ trên xuống, thấy cô không có bị thương thì mới thở phào.
“Em không sao, có anh cảnh sát giao thông cứu em, anh ta bị thương nặng hơn.”
Sắc mặt Hàn Khải Uy có chút khó coi: “Bởi vì không sao cho nên anh xem tin tức mới biết vợ của anh bị thương rồi?”
Tô Dương Dương nghe vậy thì ngại ngùng sờ sờ mũi: “Em không phải cố ý đâu, vừa vào bệnh viện thì bận túi bụi rồi, quên mất nói cho anh biết.


Em đang định đi mua cái điện thoại sau đó gọi điện thoại cho anh thì anh đến luôn rồi.”
Hàn Khải Uy hừ một tiếng, không quan tâm đến vẻ yếu đuối của cô.
Tô Dương Dương nghĩ anh vừa tan làm là đến đây ngay, rất có thể là chưa có ăn cơm trưa: “Thổ hào, em mời anh ăn cơm trưa nha, nhà ăn của bọn em ngon lắm đó.”
Hàn Khải Uy không có để ý đến cô mà đứng dậy định đi ra ngoài.
Tô Dương Dương làm sao có thể để cho anh đi như vậy được, cô mặt dày mà ôm lấy eo của anh, âm thầm tỏ ra yếu đuối: “Em sai rồi, sau này em mà xảy ra chuyện nhất định sẽ gọi cho anh đầu tiên, anh đừng giận nữa được không? Anh muốn giận cũng không sao, ăn cơm trước rồi giận, không ăn no sao có sức giận được chứ? Anh nói có đúng không?”
“Buông tay ra.”
“Không buông, em mà buông rồi thì anh sẽ tức giận chạy đi mất.”
Hàn Khải Uy thử kéo bàn tay cô ra, phát hiện là trong thời gian ngắn sẽ không kéo ra được.
Dùng sức kéo là được thôi, nhưng suy cho cùng anh vẫn sợ làm cô bị thương.
Trong lòng Hàn Khải Uy dấy lên một sự bất lực, khẩu khí dịu lại một chút: “Không phải em nói muốn mời anh ăn cơm sao? Cứ ôm anh như vậy sao anh đi được?”
Tô Dương Dương bán tin bán nghi mà hỏi: “Không phải anh muốn bỏ đi sao?”
“Anh nói muốn bỏ đi khi nào chứ, anh chỉ là đứng dậy đến nhà ăn thôi.”
“Thật sao? Vậy em đưa anh đi.

Hôm nay có ba món mà nhà bếp làm là món anh thích ăn đó.”
Tô Dương Dương nói xong thì buông anh ra, kéo lấy tay anh đi đến nhà ăn.
**
Trong nhà ăn.
Hàn Khải Uy ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ trong nhà ăn, từ xa xa nhìn thấy người phụ nữ mỉm cười híp mắt bưng cơm đến, khoé môi anh khẽ cong lên.
Tên gia hoả này mới vừa gặp một vụ nổ, nhưng lại không có chút suy nghĩ muốn được an ủi nào hết.
Anh cảm thấy cô ngay cả mấy thứ như ám ảnh tâm lý cũng không có nữa.
Tô Dương Dương mỉm cười hi hi đặt đĩa cơm xuống trước mặt Hàn Khải Uy: “Cái đĩa ăn này em mới vừa đem đi rửa hai lần lận, rất là sạch đó.”
“Lấy hết cần tây ra đi.”
“Được rồi được rồi.” Tô Dương Dương cầm lấy đũa của anh, nhanh chóng giải quyết mớ cần tây, sau đó để đũa lại vào tay của anh: “Ăn hết rồi đó, anh có thể ăn rồi.”
Hàn Khải Uy lúc này mới từ từ ăn.
Tô Dương Dương ngồi ở đối diện ăn, nhìn bộ dạng anh ăn cơm.
Cô phát hiện, chỉ cần là người đẹp thì cho dù làm cái gì cũng đều vô cùng mê người.
“Thổ hào, cái tướng ăn này của anh có phải là đã được chuyên môn luyện tập trước gương rồi không, sao mà có thể đẹp như thế chứ?”

Hàn Khải Uy trợn trắng mắt với cô một cái, căn bản không có để ý đến cô.
Tô Dương Dương cũng không cảm thấy ngại ngùng, cô dùng một biểu cảm hoa si để nhìn người đàn ông trước mặt.
Hàn Khải Uy ăn rất nhanh, mười phút là đã giải quyết xong cơm rau ở trước mặt rồi.
Tô Dương Dương đem đĩa cơm về sau bếp của nhà ăn, sau khi ra ngoài thì hỏi: “Thổ hào, anh nói xem chúng ta nên cảm ơn anh cảnh sát giao thông đó thế nào đây?”
“Giúp đỡ chút ít trong cuộc sống và công việc sau này của anh ta, lát nữa anh sẽ đi gặp anh ta, em về văn phòng nghỉ ngơi trước đi.”
“Em cũng đi luôn, dù sao anh ta cũng cứu em mà.”
Hàn Khải Uy không có nói gì, mà chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái.
Tô Dương Dương lè lè lưỡi, không kiên trì nữa.
Nhìn bộ dạng trẻ con này của cô, Hàn Khải Uy nói: “Trên bàn làm việc của em có quà anh tặng cho em đó, đi xem đi!”
“Cái gì thế?”
“Tự đi mà xem.”
Tô Dương Dương mỉm cười hắc hắc rồi chạy về văn phòng.
Về đến văn phòng thì đã nhìn thấy Tiểu Yên đang loanh quanh bên bàn làm việc của cô.
“Chị Tô, quà mà tổng giám đốc Hàn của em tặng hình như là điện thoại đó.”
“Em nhìn ra à?”
“Đây không phải có ghi sao? Hình như là điện thoại thương vụ không có đưa ra thị trường đó, mấy loại điện thoại này chắc là để cho mấy người kinh doanh xài đó, không có bán trên thị trường đâu.”
“Lợi hại như vậy à?” Tô Dương Dương cầm lấy cái hộp với cái đầu mờ mịt, cẩn thận mà mở nó ra.
Bên trong có một chiếc điện thoại màu hồng, cái màu hồng đó khiến người ta nhìn rất dễ chịu.
Tiểu Yên nhìn cái điện thoại với vẻ mặt hâm mộ: “Chị Tô, em đố kỵ quá đi.”
Tô Dương Dương lạnh lùng nhìn cô một cái: “Em bị nổ một lần đi rồi chị cũng tặng em một cái.”
“Show ân ái thì cũng thôi đi, còn nguyền rủa người ta nữa.”
Tô Dương Dương vuốt mái tóc đang xù lông của cô rồi đưa con búp bê màu hồng nhỏ trong hộp cho cô: “Cái này cho em được chưa.

Tại sao đồ chồng chị tặng cho chị lại phải tặng em chứ?”
“Chắc là bởi vì em đáng yêu đó.”
“Em phắn đi nghỉ trưa đi.”
Tô Dương Dương tống cổ Tiểu Yên đi xong thì nhấn nút nguồn lên, phát hiện thẻ sim đã được lắp vào bên trong rồi.
Tô Dương Dương tìm hiểu điện thoại mới một lát, phát hiện danh bạ điện thoại đã được sao chép hoàn toàn, cô không cần phải thêm lần nữa.
Tô Dương Dương nhìn chiếc điện thoại mới tinh, trong lòng vui như có thể nở ra một đoá hoa nhỏ tươi thắm vậy.

Thổ hào nhà cô đối với cô thật tốt.
Cô nhìn thời gian một cái, tính toán rằng Hàn Khải Uy đến gặp anh cảnh sát giao thông cũng đã có nửa tiếng rồi, chắc cũng đã ra ngoài rồi.
Thế là cô nhắn một tin Messenger cho Hàn Khải Uy: “Thổ hào, anh gặp anh cảnh sát giao thông xong rồi chứ?”
“Anh đang trên đường về công ty.

Vừa nãy có nói chuyện điện thoại với ba mẹ vợ, tối nay chúng ta về nhà ăn cơm.”
“Tối nay anh có bận không? Có chiếm dụng nhiều thời gian của anh quá không?”
“Không có, tối nay anh không có xã giao.”
“Ừm ừm.”
**
Buổi chiều sau khi tan ca, Tô Dương Dương gọi điện thoại cho ba mẹ.
“Mẹ, bây giờ con tan ca rồi, cần con mua đồ gì qua đó không?”
“Đồ đã mua đủ rồi, con đi bệnh viện đón chị Phương của con đi, nó định hôm nay xuất viện đó.”
“Hôm nay xuất viện rồi á, sức khoẻ của chị ấy ổn rồi sao?”
“Thân là một bác sĩ mà con hỏi mẹ như vậy, con muốn mẹ trả lời thế nào?”
Tô Dương Dương xoa xoa mặt: “Con sẽ qua đó nói chuyện với bác sĩ chính của chị Phương.”
“Con mau đi đi.

Khải Uy nói nó sẽ cho người đi đón Minh Minh, lát nữa quản gia sẽ đưa Tiểu Bảo qua.”
“Dạ được.

Mẹ ơi, mẹ chuẩn bị nhiều đồ ăn chút, con đã lâu chưa được ăn đồ mẹ làm rồi.”.