Cô Vợ Dễ Thương

Chương 186: Hàn Duy Trạch Là Con Của Tôi





Ninh Duy bị Tô Dương Dương làm cho tức giận đến nỗi muốn đánh Tô Dương Dương, bị còng tay cho nên động tác của cô ta đã dừng lại.

Động tác của Ninh Duy đột nhiên dừng lại, trong phút chốc giật mình lo lắng.

Tô Dương Dương thừa dịp Ninh Duy đang ngơ ngác mà nhìn cô ta.

Cô không quá tin tưởng, Ninh Duy ở trước mặt cô chính là Ninh Duy của mười năm trước.

Chỉ là có thể khiến cho Mạc Nhậm Mộ nhớ kỹ suốt mười năm nay, đã có thể gián tiếp chứng minh EQ của Ninh Duy, trí thông minh của cô ta đều có.

Chỉ có nhan sắc là không được.

Hiện tại Ninh Duy đang cố hết sức để chọc giận cô à?
Tô Dương Dương còn chưa nghĩ ra nguyên nhân.

Ninh Duy đột nhiên lại nói: "Cảm ơn cô đã chăm sóc con trai của tôi giúp cho tôi, làm cho thằng bé không còn tự kỷ.

"
Tô Dương Dương nghe thấy như vậy, một lát sau vẫn không hiểu rõ ý trong lời nói của Ninh Duy.

Sau khi Ninh Duy gặp Tô Dương Dương, lần đầu tiên chiếm được thế thượng phong: "Cô biết con trai của tôi có tên gọi là gì không? Hàn Duy Trạch, chữ "Duy" kia, chắc là cô cũng biết chứ gì?"
Tô Dương Dương trầm mặc nhìn Ninh Duy, một lúc lâu nói: "Có đôi khi tôi thật sự không hiểu nổi đầu óc của cô phát triển như thế nào mới có thể khiến cho cô yên tâm, thoải mái xem người khác đều là kẻ ngốc, ngay cả con trai đáng yêu của tôi mà cô cũng muốn nhúng một chân vào, sao cô vẫn chưa còn lên trời chứ? Năm nay con trai của tôi vẫn còn chưa tới sáu tuổi, mười năm trước cô đã chết rồi, sau đó chồng của tôi nhớ thương cô thành bệnh, ở trong mơ cũng nhìn thấy cô, cô liền mang thai à? Cuối cùng không đành lòng để hai ba con của bọn họ tách rời, cô đã nhịn đau cắt thịt trả con trai lại để bọn họ đoàn tụ với nhau? Đừng có viết kịch bản phim truyền hình và tiểu thuyết như vậy nữa có được không?"
Ninh Duy bị một đống lời nói của Tô Dương Dương khiến cho á khẩu, không trả lời được.

Tô Dương Dương vừa mới hình dung đại khái tính cách của Ninh Duy ở trong đầu của mình, từ đó tìm kiếm được bước đột phá trong lời nói.


Lần đầu tiên cô thấy vô cùng may mắn, cảm kích nghề nghiệp của cô, tiếp xúc lâu dài cùng đủ loại bệnh nhân và người nhà của bệnh nhân, nên đã học được cách làm như thế nào để trấn an và áp bức người khác.

Ở một mức độ nào đó, Ninh Duy giống như là thánh mẫu hay là Bạch Liên Hoa thường được nhắc đến trên internet, nhưng mà cũng có chút khác biệt.

Lúc nào cô ta đang chiếm vị trí ưu thế thì cô ta có thể tha thứ, rộng lượng, ung dung, không vội, nhưng lúc mà cô ta yếu thế thì cô ta có thể không hoảng loạn.

Suy nghĩ của Ninh Duy đã bị những bộ phim truyền hình kia làm cho mu muội.

Trong phim truyền hình, nhân vật chính làm tuyến chính, vai phụ cũng chỉ là vật làm nền cho nhân vật chính, bọn họ đều có vai trò của mình trong bộ phim.

Tác dụng của vai phụ là làm cho bộ phim đặc sắc hơn, vì làm nổi bật nhân vật nữ chính mà tồn tại, dựa vào hoàn cảnh kịch bản mà sẽ giao quyền chủ động và những cảnh đặc sắc nhất cho nhân vật nữ chính.

Nhưng trong cuộc sống thực tế thì không phải là vậy, không có người nào sẽ cố gắng nhường cho ai, người nào cũng là nhân vật chính.

Sau khi Tô Dương Dương hiểu rõ những lời này, đột nhiên không muốn nói cái gì nữa.

Áp bức thắng một người sắp không có quyền tự do quản lý thân thể của mình, còn có thú vị gì nữa.

Tô Dương Dương nói: "Nếu như cô muốn nói cho tôi nghe những lời này, tôi đã nghe xong rồi, tạm biệt.

"
"Chờ đã.

"
Tô Dương Dương bình tĩnh nhìn cô ta: "Tại sao cô lại không tin Hàn Duy Trạch là con của tôi chứ?"
"Trực giác.

"
"Cô gạt người.

"
"Muốn biết cô có nói dối hay không, một lát nữa kiểm tra thân thể cho cô, xem xem cô đã có từng sinh con chưa hay không là biết rồi.

Chuyện kiểm tra này, pháp y cũng có thể làm được.

"
Ninh Duy nhìn mặt của Tô Dương Dương, nở nụ cười: "Tô Dương Dương, lúc đầu tôi muốn nói cho cô biết một bí mật khác, nhưng mà bây giờ tôi không muốn nói nữa, hi vọng chờ đến ngày mà cô biết được nó, cô sẽ không bình tĩnh và có trạng thái cây ngay không sợ chết đứng như lúc này.

"
"Cô cố gắng sống lâu một chút để nhìn đi, có điều tối ngày hôm nay tôi đã xem tướng rồi, sau khi suy đoán đưa ra kết luận, cô sống không đến hai năm đâu.

"
"Tôi sẽ sống lâu hơn cô.

"
"Vậy chúc cô trường thọ.

" Tô Dương Dương nói xong, cũng không ở lại nữa, bước nhanh chân rời khỏi phòng thẩm vấn.

Chạy ra khỏi trụ sở của đồn cảnh sát hình sự, cô cố gắng hít sâu mấy hơi.


Sau khi hít thở, cô mới phát hiện chiếc xe mà cô đang dựa vào hình như là của thổ hào nhà cô.

Nhớ đến lời nói lúc nãy của Tô Dương Dương, thổ vào nhà cô bị Ninh Duy mơ tưởng ra cảnh tượng lăn giường, sinh con, cô lặng lẽ rơi mấy giọt nước mắt chua chát cho thổ hào nhà cô.

Dáng người quá tuấn tú cũng không phải là chuyện tốt, dễ dàng bị nhóm người mê mẩn YY ở trên giường như thế này.

Lúc mà Tô Dương Dương đang suy nghĩ miên man mấy chuyện này, cô nghe thấy sau lưng của cô vang lên bước chân quen thuộc.

Tô Dương Dương quay đầu lại, phát hiện đúng thật là Hàn Khải Uy, giật giật khóe miệng: "Thổ hào, sao anh cũng ở đây vậy?"
Hàn Khải Uy khẽ vuốt ve gương mặt trắng bệch của cô, chậm rãi nói: "Tôi đến đây đưa em về nhà.

"
Tô Dương Dương gật đầu chậm hết nửa nhịp, đầu óc có chút choáng váng.

Hàn Khải Uy ôm cô vào trong ngực, trong lúc nhất thời có một ngọn lửa giận với Thẩm Diệu Quân và Trình Nguyệt Như, nhưng mà anh càng thấy buồn bực hơn là chính bản thân anh.

Biết bọn người Trình Nguyệt Như đang thẩm tra Ninh Duy, thẩm tra cả một tuần lễ rồi mà cũng không có tiến triển.

Lấy sự cố chấp của Ninh Duy đối với Tô Dương Dương, bọn họ sẽ nghĩ ra trăm phương nghìn kế để người của đội cảnh sát hình sự dẫn Tô Dương Dương đi.

Anh vẫn bị bọn họ len lỏi vào vào chỗ trống.

Tô Dương Dương thuận theo sức lực của đôi tay Hàn Khải Uy, ngồi vào ghế kế bên tài xế, hai mắt không có hồn nhìn cảnh tượng đường phố nhanh chóng lui ra phía sau, trong lòng trống rỗng, không hề có chút tinh thần.

Cô cảm thấy mình quá già mồm rồi, biết rất rõ Ninh Duy nói Tiểu Bảo là con của cô ta là muốn chọc tức cô, nhưng mà cô vẫn thành công bị chọc tức rồi.

Cái này khiến cho cô cảm thấy tức giận không thôi.

Loại cảm giác này giống như là cô ghét phải ăn ruồi, nhưng lại bị người khác cưỡng ép nhét vào trong miệng, cảm giác nổi nóng và chán ghét cùng nhau bốc lên ở trong lòng.

Tô Dương Dương chà xát khuôn mặt, nhỏ giọng nói: "Thổ hào, anh có từng lừa gạt em không?"
"Trước mắt thì không có.

"
"Vậy thì em tin tưởng anh, Ninh Duy thật là đáng ghét.

"
"Sau này cô ta sẽ không làm phiền đến em nữa.

" Hàn Khải Uy nói.

"
"Sao năm đó anh lại coi trọng người phụ nữ như thế này được chứ? Ưu Hạnh Mai còn tốt hơn cô ta gấp nhiều lần.

"
"Vậy tại sao năm đó em lại coi trọng Chung Tấn Duy? Người đàn ông khác tốt hơn hắn ta đến mấy lần.

"
"Anh nói em như vậy, em cũng không có lời nào để nói nữa.


" Tô Dương Dương yếu ớt nói.

"Cũng có một sự khác biệt?"
"Khác ở chỗ nào?"
"Em đã yêu Chung Tấn Duy, còn tôi chưa từng yêu Ninh Duy.

"
"Hình như là em được niềm vui sướng an ủi rồi.

" Tô Dương Dương nói xong, ý thức được có chỗ nào đó kỳ lạ: "Thổ hào, anh nói như vậy không đúng, anh không yêu Ninh Duy, Ninh Duy còn trở nên như thế này vì anh.

Anh nói chuyện có nhìn lương tâm mình không vậy.

"
Hàn Khải Uy lạnh lùng nhìn cô một chút: "Phụ nữ thích tôi nhiều như vậy, người nào tôi cũng phải chăm sóc hết hả?"
"Anh nói vậy cũng đúng.

"
"Lúc mà Ninh Duy nói Tiểu Bảo là con của cô ta, phản ứng đầu tiên của em là gì?"
"Lúc đó em suy nghĩ, con mẹ nó chứ, thổ hào nhà mình lại có khẩu vị nặng như vậy à, ánh mắt kém như vậy, sau đó liền bắt đầu hoài nghi rằng vóc dáng của em thật ra cũng không khác gì mấy với dáng vẻ gầy trơ xương của Ninh Duy, sau đó em có chút bí bách.

"
Hàn Khải Uy: "! "
Tô Dương Dương nói xong, nhìn khung cảnh đường phố vắng vẻ không có bóng người: "Thổ hào, đột nhiên em cảm thấy có chút tự ti.

"
"Tại sao?"
"Có thể là do anh quá ưu tú, quá tốt, có đôi khi em suy nghĩ em cũng không khác gì so với mấy cô gái trẻ tuổi khác, vóc dáng cũng không phải là cái loại mà để cho anh vừa nhìn thấy liền bị hút hồn.

Sao anh lại kết hôn cùng với em chứ? Nếu như là vì Tiểu Bảo, anh có rất nhiều cách có thể để cho em hầu hạ ở bên cạnh Tiểu Bảo, chăm sóc thằng bé, nhưng mà anh cũng không có làm như vậy.

"
"Em có rất nhiều phẩm chất ưu tú, nhưng mà hình như em vẫn chưa ý thức được.

Những phẩm chất kia của em quan trọng hơn so với vẻ ngoài tài phú, cưới vợ thì cưới vợ hiền, nạp thiếp thì nạp sắc, huống hồ gì em rất xinh đẹp.

"
"Có thật không?"
"Không hề lừa em.

".