Cô Vợ Dễ Thương

Chương 239: Trả Lại Ba Tỷ Rưỡi





Nhà họ Thẩm.
Sắc mặt của Thẩm Diệu Quân tái xanh nhìn những báo cáo kia, anh ta nặng nề hừ một tiếng.
Trình Nguyệt Như không ngừng phóng to những bức ảnh trong máy tính, cố gắng đọc mấy chữ ở phía trên.
Cô ta thuận miệng hỏi: "Sao vậy?"
"Hàn Khải Uy hẹp hòi quá.

Bởi vì vợ hắn không vui mà cho người tác động vào giá cổ phiếu của công ty, làm tổn thất ba tỷ rưỡi." Thẩm Diệu Quân uống một hớp, rất muốn đánh một đấm lên bản mặt tuấn tú của Hàn Khải Uy.
"Tôi giở trò với Tô Dương Dương hai lần, phải trả cho hắn ba tỷ rưỡi! Vụ làm ăn này lỗ quá rồi." Trình Nguyệt Như ném chuột, chạy đến phía sau Thẩm Diệu Quân xem mấy báo cáo kia.
Thẩm Diệu Quân ngửi được mùi nước khử trùng trên người Trình Nguyệt Như thì tâm trạng nóng nảy cũng bình tĩnh ít nhiều: "Hắn ta để ý đến Tô Dương Dương lắm, đến bạn bè nhiều năm mà cũng ra tay được."
"Không phải anh cũng giở trò với hắn sao?"
"Có qua có lại." Thẩm Diệu Quân đáp.
"Mấy người chán thật."
"Cô và Tô Dương Dương thì không chán hay sao?"
"Cũng vậy thôi." Trình Nguyệt Như đứng dậy chuẩn bị nghiên cứu mấy bức hình trong máy tính tiếp, trong đầu cô lóe lên tia nghi hoặc: "Anh Thẩm này, trước đây anh có quen với Hàn Khải Uy à? Sao tôi không thấy anh hay nhắc về hắn ta?"

"Quen lâu rồi.

Anh ta về nước cũng chưa được bao lâu thì có đứa con riêng.

Sau khi có Hàn Duy Trạch, chúng tôi cũng không gặp nhau nữa."
Trình Nguyệt Như gật gù: "Thì ra là vậy."
"Trước đó cô nghĩ thành cái gì?"
"Tôi còn tưởng hai người bởi vì tôi và Tô Dương Dương cho nên mới bắt đầu thiết lập quan hệ ngoại giao.

Ôi, tôi tự dát vàng lên mặt mình rồi."
"Cô nghĩ vậy cũng không sai.

Vì hai người nên tôi và Hàn Khải Uy mới qua lại lần nữa."
Trình Nguyệt Như gật đầu, cô không để ý mấy ngồi lại trước máy vi tính lần nữa.
Tô Dương Dương cứ nghĩ mình sẽ không ngủ được, nhưng cô và Tiểu Bảo ngủ rất say.
Tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, cô rời giường đi rửa mặt.
Sau khi xuống lầu, cô phát hiện ra Lưu Mộc Miên và Tô Thạch Diễn đã ở phòng ăn rồi.
"Chào buổi sáng ba mẹ."
"Chào con, lại ăn sáng đi." Tô Thạch Diễn nói.
Tô Dương Dương ngồi đối diện hai người: "Ba ơi, hôm nay con cùng về với ba nhé."
"Công việc quan trọng hơn, con đừng về." Tô Thạch Diễn trả lời không suy nghĩ, ông không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của Tô Dương Dương.
"Công việc của con cũng không nhất thiết cần có con, sẽ có bác sĩ khác làm thay mà."
Tô Thạch Diễn không nói thêm gì nữa, xem như chấp nhận với quyết định của cô.
Ăn sáng xong, sau khi đưa Tiểu Bảo lên xe của quản gia, mấy người Tô Dương Dương cũng lên xe.
Trước khi đi, Tô Dương Dương còn gửi tin nhắn cho Hàn Khải Uy, anh nhanh chóng trả lời: "Đi đường cẩn thận."
Tô Dương Dương mỉm cười, khởi động xe rời khỏi thành phố Thương.
Nhà ông nội Tô Dương Dương cũng thuộc địa phận của thành phố này, nhưng mà ở vùng khá hẻo lánh, sinh hoạt và điều kiện vật chất tương tự như ở một thôn quê nhỏ.
Mấy năm qua nhà nước đầu tư sửa đường ở nơi này, cho nên trong thôn mới có đường xi măng đẹp đẽ, gọn gàng.
Thời trước đó là con đường đá sỏi, mặt đường lại hẹp, hai chiếc xe con không thể đi song song.

Mỗi lần đi ngang qua nơi này đều như đang làm xiếc.
Những lần Tô Dương Dương về nhà ông nội, hơn phần nửa là vì con đường này ám ảnh lòng cô, còn bởi vì vậy mà gây ra không ít chuyện cười.
Đi qua con đường này thật đúng là thử thách cho người lái.
Tô Dương Dương ngừng xe ở trước sân nhà trông khá là sạch sẽ.
Bác cả và bác gái đi ra đón, phía sau họ là một đôi nam nữ trạc tuổi và mấy người trẻ hơn.
Bác gái thấy Tô Dương Dương lái xe thì đi tới bên ghế lái: "Sao cháu lại lái xe? Lần này không khóc lóc đòi ném xe nữa chứ?"
"Bác gái à, bác lại cười cháu." Tô Dương Dương cười hì hì đáp, tự nhiên khoác lên cánh tay bác gái.
"Trong nhà chỉ có cháu và mẹ cháu là vui thôi." Bác gái cười nói.
Tô Dương Dương kéo bác gái tới cốp sau xe, cô mở cốp ra: "Đây là quà cho mọi người và ông nội ạ."
"Còn mang quà làm gì, về là tốt rồi." Bác gái nói.
Một người phụ nữ trung niên đứng sau lưng bà lên tiếng: "Trước đó có nghe nói Dương Dương gả cho người có tiền, sao lại không thay đổi gì hết vậy?"
Tô Dương Dương quay đầu nhìn người phụ nữ vừa nói, hơi trơ trẽn.
Bác cả nhỏ giọng nói bên cạnh cô: "Là cô út của cháu."
Tô Dương Dương hiểu ra ngay.
Cô út gả xa, sau khi lấy chồng thì hầu như không về thăm nhà.
Lần này cô út về đồng nghĩa với việc bệnh tình ông nội rất nặng rồi.
Tô Dương Dương nghĩ tới đây thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu, cô nói với cô út: "Cô út thấy cháu nên thay đổi thế nào? Ba đầu sáu tay sao?"
Cô út phì cười: "Cháu giống chịu dâu thật?"
Tô Thạch Diễn hàn huyên mấy câu với em rể xong thì nhanh chóng đi vào nhà thăm ba.
Tô Dương Dương cũng không định vào nhà ngay, để cho ba và ông nội có thời gian gặp nhau đã.
Thế là cô nói chuyện với bác gái và cô út: "Cô út à, lần này cô phải quyết tâm lắm mới về nhỉ?"
"Nói gì thế, cái gì mà quyết tâm lắm mới về? Tôi nhớ nhà mẹ đẻ thì về thôi." Cô út tức giận nói: "Giống hệt mẹ cháu, không biết gì cứ nói."
"Mười mấy năm qua cô không thấy nhớ sao? Lần này cô lại nhớ?" Tô Dương Dương mỉm cười hỏi.
Trong lòng cô thấy hơi khó chịu, lần đầu gặp mặt mà cô ấy đã nói mẹ mình rồi.
Cô út nghe vậy thì biến sắc, viền mắt đỏ bừng, cô run giọng nói: "Vậy cháu nghĩ lần này tôi về là muốn cướp tài sản của ông nội cháu sao? Tôi là loại người như vậy sao? Người quan trọng hơn tiền à? Tôi không có tài giỏi như hai người anh cả, không thể thường xuyên về nhà, mới về đã bị một đứa cháu chắt nói như vậy thì tôi còn muốn về lại cái nhà này nữa sao?"
Tô Dương Dương ra vẻ vô tội: "Đây đều là cô tự nói, cháu có nói gì đâu."
Cô út bị nghẹn họng sững sờ, cô ta mới ý thức được mình vừa nói cái gì.
Đúng là vừa nãy Tô Dương Dương không hề nói gì cả, tự cô ta suy diễn ra một đống yên hận tình thù.

Bác gái lặng lẽ kéo tay Tô Dương Dương, ra dấu cô đình chiến trước đi.
Tô Dương Dương đi thẳng vào trong phòng ông nội.
Trong phòng chỉ có Tô Thạch Diễn và ông nội Tô.
Tô Thạch Diễn đang vắt khô khăn lông, cẩn thận lau mặt, lau tay cho ông cụ Tô.
Bàn tay già nua có vẻ khô gầy, chỉ còn một lớp da bọc xương trông vô cùng yếu ớt.

Đam Mỹ Hài
Tô Dương Dương rón rén ngồi xuống bên cạnh Tô Thạch Diễn, nhẹ giọng nói: "Ba để con làm đi."
"Không cần đâu.

Ông nội con không thích người khác phái đụng vào người ông.

Con cứ ngồi bên, chờ ông tỉnh thì nói chuyện với ông, chắc ông sẽ vui lắm."
Tô Dương Dương cũng không khăng khăng nữa, người đời trước có những lập trường của riêng mình.
Tuổi càng lớn, họ càng giữ những thói quen và một số ý nghĩ của bản thân.
Sau khi Tô Thạch Diễn lau tay chân cho ông cụ xong thì ông cũng tỉnh lại.
Mở cặp mắt đục ngầu, nhìn thấy Tô Dương Dương đang cười híp mắt, ông cụ cũng cười cười.
"Ông nội tỉnh rồi.

Ông còn nhớ con không?"
Ông cụ Tô cười mắng: "Ông có bị đãng trí đâu, cháu gái yêu của ông mà sao ông quên được."
"Ông ơi, cháu cũng nhớ ông lắm."
"Chỉ biết nói ngon ngọt làm ông vui thôi.".