Cô Vợ Dễ Thương

Chương 243





“Giả dụ mấy kẻ đó từng muốn giết mẹ, hẳn là sẽ không dùng cô nhỏ Tô và chồng bà ta nói ra thân thế của mẹ, làm vậy chẳng có tác dụng mấy, phạm vi tổn thương cũng nhỏ.

Nếu con không thích một người đến mức muốn giết người đó, con sẽ không dùng cách này, mà sẽ đăng báo hoặc đăng tin lên mạng, tuyên truyền trong vòng bạn bè và đồng nghiệp của mẹ.

Để cho hai người thường ngày không tiếp xúc với mẹ tung thân thế của mẹ ra ngoài ánh sáng.

Đây mới là cách nhiều tên ngu ngốc sẽ nghĩ ra.”
“Con phân tích không sai, đúng là hai nhóm người khác nhau.”
“Rốt cuộc mẹ đã chọc phải ai? Hay là trông mẹ quá đáng yêu nên khiến người khác không nhịn được muốn bắt nạt?”
“Chuyện của cô nhỏ Tô giao cho con giải quyết đấy.

Con có thể chọn mấy kẻ dùng được trong số vệ sĩ ngầm, để bọn họ xử lý chuyện này.”
Tiểu Bảo chớp mắt nhìn ba mình: “Ba, ba không sợ con tạo phản sao?”
“Ngay cả một đứa nhỏ sáu tuổi ba cũng không làm gì được thì đã không cần ra cửa làm mất mặt bản thân rồi.”
Tiểu Bảo: “......”

____
Hàn Khải Uy lái xe đến một nhà hàng xây theo hình thức vườn nhà ở ngoại ô thành phố.
Thẩm Diệu Quân đã chờ sẵn ở đó.
Khi anh ta thấy Hàn Khải Uy lập tức đen mặt, quay đầu vờ như không thấy.
Hàn Khải Uy cũng không để ý thái độ của anh ta, ngồi xuống phía đối diện: “Người phụ nữ của cậu điều tra được gì rồi?”.

Truyện Thám Hiểm
“Trả tôi 300 tỷ trước rồi tôi nói cậu nghe.”
“Không trả!”
“Vậy tôi không tiết lộ gì hết.”
Hàn Khải Uy lạnh mặt nhìn anh ta: “Cậu xem mà làm, cậu chủ động nói ra hay để tôi chuốc say cậu rồi chúng ta nói tiếp?”
Thẩm Diệu Quân đen mặt: “Sao tôi cảm thấy lão đại xã hội đen này chẳng có cảm giác hơn người nào thế nhỉ?”
“Có cô vợ làm pháp y, cậu còn muốn cảm giác hơn người gì nữa?” Hàn Khải Uy liếc hắn:“Nói về cô vợ pháp y của cậu điều tra đến đâu rồi đi? Cậu có thể quấy rối tiến độ của cô ta ở mức độ nào?”
“Cô ấy có thể khẳng định người đó ở thành phố Thương.” Thẩm Diệu Quân nói đến đây vẻ mặt lại trở nên tối tăm hơn:“Tôi vốn định làm cô ấy cho rằng Diệp Nhạc Vân là em gái của cô ấy, nhưng không nỡ ra tay.”
“Nếu Trình Nguyệt Như có cô em gái như Diệp Nhạc Vân, cô ta có thể tự tay bóp chết Diệp Nhạc Vân.”
“Tôi nghĩ cách làm giả manh mối trước, để cô ấy điều tra theo hướng đó.” Thẩm Diệu Quân không mấy thoải mái:“Sao cậu cứ quyết tâm làm chuyện này trở nên phức tạp như vậy? Tô Dương Dương trở về nhà họ Trình cũng không có gì bất lợi với cô ta cả.

Ngược lại thì cô ta còn có khả năng được thừa kế một món tài sản lớn.

Cậu là người làm ăn, không nhìn rõ điểm này sao?”
“Tôi chỉ quan tâm thái độ và cách nghĩ của cô ấy.”
“Hừ, trước đây cậu còn chê tôi suốt ngày chỉ biết đến vợ, bây giờ biết có vợ vui vẻ đến mức nào chưa.” Thẩm Diệu Quân hừ nói.
Ai cũng không nhìn ra, mấy năm trước anh ta còn là lão đại xã hội đen khiến người khác nghe danh đã sợ mất mật.
Hàn Khải Uy phớt lờ sự trêu chọc của anh ta, đưa cho anh ta một tập tài liệu: “Cậu xem cái này đi.”
Thẩm Diệu Quân lật tập tài liệu từ đầu đến cuối: “Sao cậu tự dưng lại điều tra về một cô nhi viện không có tên tuổi gì thế?”
“Năm xưa cô nhi viện này từng xử lý chuyện của Dương Dương.

Dựa theo những gì ba mẹ vợ tôi kể lại, người phụ trách xử lý chuyện này xong thì chết ngoài ý muốn, cô nhi viện cũng cháy, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của công chúng.

Cậu cho rằng đó chỉ là trùng hợp?”
Thẩm Diệu Quân xem lại tập tài liệu kia thêm lần nữa: “Cô nhi viện này không nằm ở thành phố Thương.


Dựa theo thời gian cậu điều tra được thì lúc Tô Thạch Diễn tiếp xúc với người phụ trách là lúc mẹ vợ tôi đang mang thai, hẳn là khoảng hơn sáu tháng.

Đúng lúc đó có người nhắm đến đứa bé trong bụng bà ta.”
Trong mắt Thẩm Diệu Quân thoáng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Hàn Khải Uy nói: “Lúc đó không ai biết bà Trình sinh đôi, nhà họ Trình lại có bác sĩ tư.

Cậu cũng biết đấy, việc những gia đình như chúng ta có bác sĩ tư có ý nghĩa gì.”
“Những người này sẽ không dễ dàng bán đứng nhà họ Trình, bọn họ không gánh nổi hậu quả.”
“Nếu khi đó có người lấy tính mạng người nhà ra đe dọa bọn họ?”
Thẩm Diệu Quân thỉnh thoảng lại gõ tay lên mặt bàn: “Cậu định bảo tôi điều tra sâu hơn hay cậu đã điều tra được gì rồi?”
“Đây là chuyện riêng của nhà họ Trình, tôi không hợp điều tra đến cùng, cậu làm là tốt nhất.”
“Ừ.

Năm đó chỗ Tô Thạch Diễn đi công tác, có một chi nhánh của tôi thành lập ở đó, để tôi sai người điều tra.” Vẻ mặt của anh ta không hề thả lỏng một chút nào: “Năm đó có người dám làm vậy dưới mắt ba vợ tôi mà ông ấy không hề hay biết, không giống phong cách của ông ấy lắm.”
“Năm đó có người cố ý gây tai nạn giao thông trong phạm vi quản lý của ba tôi, đến bây giờ vẫn chưa điều tra ra manh mối.

Địch trong tối ta ngoài sáng, khó mà đề phòng, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.” Hàn Khải Y bình tĩnh nói.
Cảm giác bất lực này thật sự chẳng dễ chịu gì.
Người như bọn họ, luôn có cảm giác hơn người hơn người khác.
Trong mắt người thường, bọn họ không gì không làm được, có thể có cuộc sống thuận buồm xuôi gió, không có thứ gì có thể cản trở bước chân của bọn họ.
Nhưng suy cho cùng bọn họ vẫn là người, vẫn có những việc khiến bọn họ bó tay chịu trói.

Bọn họ thường phải đối mặt với một sự thật đã bị vỡ vụn thành nhiều mảnh, không thể nào ghép lại được.
Loại cảm giác thất bại này trội gấp mười lần, trăm lần người bình thường.
“Cậu có điều tra được manh mối gì về nhà họ Diệp không?”
“Điều tra được một ít, tạm thời chưa xác định có phải thật hay không.”
“Vậy là tra được rồi, là cậu không muốn tin mà thôi.” Thẩm Diệu Quân cười nói.
Hàn Khải Uy từ chối nêu ý kiến.
___
Tô Dương Dương nói chuyện với ba mẹ một lúc lâu, sau đó lại ngồi cùng tiểu Bảo học xong tiết học bổ sung ngày hôm nay mới trở về phòng.
Hàn Khải Uy trở về sau khi cô rửa mặt xong.

“Công việc bận rộn như vậy à?” Tô Dương Dương nhỏ giọng hỏi.
“Còn tạm.” Hàn Khải Uy ngồi trên ghê sofa nhỏ trong phòng, vươn tay về phía cô.
Tô Dương Dương ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh, vùi mặt vào vai anh, ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh, tự lẩm bẩm: “Đại gia…”
Hàn Khải Uy vỗ nhẹ lưng cô: “Anh ở đây, muốn khóc thì khóc đi.”
“Ba mẹ đã nói gì với em à?”
“Vâng.”
Tô Dương Dương sụt xịt mũi: “Ba mẹ khá tin tưởng anh, bọn họ đều không nói chuyện kia với em.”
“Đó là do bọn họ không nỡ lòng nói cho em biết.

Em muốn biết à?”
“Vừa muốn vừa không muốn.

Sự thật có thể là em bị ba mẹ ruột vứt bỏ, ba mẹ thấy em đáng thương nên nhận nuôi em.

Nếu là vậy thì thật sự tàn khốc quá, em vẫn nên giả vờ không biết gì thì hơn.”
“Nếu bọn họ đang tìm em thì sao?”
Tô Dương Dương im lặng một lát: “Vậy chắc chắn bọn họ đã quen với cuộc sống không có em.

Ba mẹ em vất vả nuôi em khôn lớn bao nhiêu năm như vậy, lại chỉ có một đứa con là em, em phải ở bên cạnh hiếu thảo với bọn họ.”
Hàn Khải Uy xoa lưng cô: “Em làm đúng.”
“Thật ra em cũng từng nghĩ bố mẹ ruột bất đắc dĩ đánh mất em, bây giờ vẫn đang tìm em.

Nhưng em chỉ có thể lựa chọn một cuộc sống mà thôi, em tạm thời không thể nào có tình thân với một cặp vợ chồng xa lạ được.”
Tay Hàn Khải Uy lướt qua quầng thâm dưới mắt cô: “Đi ngủ đi, mai anh đưa em đi làm.”
“Được.”.