Cô Vợ Dễ Thương

Chương 85: Đừng Khiêu Chiến Giới Hạn Của Anh





Hàn Vân Nhi khẽ cười: “Chị dâu, không sao đâu, có chị tiêm ngừa trước cho anh ấy rồi, anh ấy chắc chắn sẽ không nỡ la em đâu, em đi giải quyết anh hai trước đây, lát nữa gọi lại cho chị sau.”
Hàn Vân Nhi nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
Tô Dương Dương nghe thông báo bận trên điện thoại thì bất giác lo lắng.
*
Hàn Vân Nhi ra mở cửa để cho Hàn Khải Uy vào.
Hàn Khải Uy nghiêm túc nhìn cô: “Anh nghĩ chắc chị dâu của em cũng đã gọi điện thoại cho em rồi, chắc không cần anh lặp lại thái độ của anh cho em nghe nữa đâu nhỉ?”
“Anh hai, lần này em sẽ không nghe lời anh đâu.”
“Em định làm loạn hả!?”
“Em không có làm loạn, em đã nghĩ kĩ rồi.”
“Em nghĩ kĩ cái gì? Định làm mẹ đơn thân nuôi con? Em nghĩ em có thể cho đứa bé cái gì? Em lấy gì ra để đảm bảo là con của em sẽ được hạnh phúc? Em có chắc là em làm được không?”
“Em nhất định sẽ làm được.” Hàn Vân Nhi nhìn Hàn Khải Uy mà không hề chớp mắt, thanh âm kiên định.
Hàn Khải Uy ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh cửa sổ, sự băng lãnh và nghiêm túc trên khuôn mặt không hề có chút dấu hiệu tan chảy nào.
Thấy Hàn Khải Uy không có chút nào bị dao động, cô mấp máy môi định nói gì đó.

Nhưng Hàn Khải Uy lại giành nói trước: “Em cho rằng anh chưa tốt với Tiểu Bảo hay là do anh chưa yêu thương nó đủ?”
“Tình trạng của Tiểu Bảo đặc biệt hơn.”
“Nó quả thật là đặc biệt hơn, nhưng cũng đủ chứng mình, có rất nhiều chuyện không phải em cứ bỏ ra bao nhiêu là sẽ thu lại được bấy nhiêu đâu.

Anh là một người đàn ông, một mình nuôi một đứa nhỏ anh còn cảm thấy mệt, thậm chí là còn từng nghĩ sẽ bỏ cuộc.

Em cảm thấy mình có nghị lực và sức lực nhiều hơn anh sao? Em có thể ứng phó với tương lai của một đứa trẻ sao? Anh thừa nhận là em ưu tú hơn rất nhiều người khác, nhưng em cũng chưa chắc là có thể gánh vác tương lai của một sinh mạng.”
“Anh hai, em không phủ nhận những lời của anh rất có lý, nhưng em không muốn bỏ cuộc, em vẫn muốn sinh đứa bé này ra, cho dù sau này không kết hôn, em cũng sẽ làm như vậy.”
“Lý do? Nếu em muốn sinh đứa bé này thì phải thuyết phục được anh trước, sau đó mới là ba mẹ và ông bà nội.

Bây giờ nói cho anh nghe lý lo của em, là điều gì đã khiến em phải làm như vậy?”
Hàn Vân Nhi nghiêng đầu sang hướng khác: “Em không muốn nói!”
“Đừng khiêu chiến giới hạn của anh!”
Sự nóng nảy của Hàn Vân Nhi đã bị châm ngòi, cô trước giờ vốn không phải là người dễ nói chuyện.
Trái lại, cô rất mạnh mẽ, chỉ có khi ở trước mặt người nhà mới đỡ hơn một chút.
Đối diện với áp lực của Hàn Khải Uy, đuôi mèo của cô cũng bị đạp rồi.
“Em đã trưởng thành rồi, em có quyền được lựa chọn cách sống của mình, quyền lựa chọn có sinh đứa bé này hay không nằm trong tay em.

Anh có thể khuyên em, nhưng có nghe hay không là ở em.

Anh hai, gần đây tính tình của em rất tệ, anh đừng kích thích em.”
Hàn Khải Uy hờ hững nhìn cô: “Bây giờ đã cảm thấy khó chịu rồi, vậy sau này sao đây? Lúc bị người ta nói em chưa chồng mà có chửa thì em làm sao đây? Lúc người khác chỉ vào con em nói nó là con hoang thì nó làm sao đây? Nó dựa vào đâu mà phải gánh chịu hậu quả do sự ích kỷ của em gây ra hả?!”
Trái tim Hàn Vân Nhi chợt run rẩy, cô cất giọng nhàn nhạt nói: “Em sẽ cố gắng chống chọi, cùng lắm là đưa nó ra nước ngoài.

Hơn nữa, đứa con mà Hàn Vân Nhi em dạy dỗ sẽ không có chuyện vô dụng đến mức đó.”
Hàn Khải Uy khoanh tay lại trước ngực: “Làm như anh từng làm với Tiểu Bảo sao? Các cách mà em nghĩ ra bây giờ anh đều đã áp dụng trong năm năm chăm sóc Tiểu Bảo rồi, em thấy có hiệu quả không?”

“Tiểu Bảo có bị tử kỷ, nhưng trước khi chuyện đó xảy ra thì nó giống với những đứa trẻ bình thường khác.”
“Em có thể chắc chắn rằng đứa trẻ em sinh ra sẽ không gặp phải sự cố khiến nó khác với những người bình thường không?”
“Anh nguyền rủa em?” Trong ngữ khí của Hàn Vân Nhi mang theo vài sự bất mãn.”
Hàn Khải Uy mặc kệ cô: “Anh nghĩ chắc mình không cần giảng giải nhiều nữa, trước khi em đưa ra quyết định chắc chắn cũng đã suy nghĩ kỹ rồi.

Bây giờ anh chỉ nói với em một điều, anh không đồng ý em sinh ra đứa trẻ này!”
“Nhưng em sẽ làm!”
“Vậy được.”
Hàn Vân Nhi kinh ngạc nhìn Hàn Khải Uy, không ngờ anh ấy lại đồng ý rồi.
Hàn Khải Uy tiếp tục nói: “Chúng ta cùng nhường nhau một tý, anh đồng ý cho em sinh đứa bé, nhưng em phải nói cho anh nghe ba của đứa bé là ai?”
“Em sẽ không nói.”
Hàn Khải Uy xị mặt xuống: “Hàn Vân Nhi, đây là thái độ giải quyết chuyện này của em?”
“Em đã trưởng thành rồi, có quyền lợi làm chủ bất kỳ quyết định nào.

Anh có thể cho em lời khuyên, còn chuyện em chấp nhận hay từ chối là chuyện của em, anh không có quyền yêu cầu em làm theo suy nghĩ của anh!”
“Đạo lý của em thì đúng, nhưng lý thuyết chính xác không có nghĩa là thực hành sẽ giống y như vậy!” Hàn Khải Uy quét mắt nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Cho em ba ngày suy nghĩ, bỏ đứa bé hoặc là nói cho anh biết ba của đứa bé là ai? Hai chọn một, em từ từ suy nghĩ!”
Nói xong, Hàn Khải Uy liền đứng dậy rời khỏi.
Nhìn cánh cửa phòng bị đóng, Hàn Vân Nhi tức đến nỗi hất hết đồ vật vào cánh cửa.
Cánh cửa vang lên một tiếng động cực lớn, vang đến khắp cả biệt thự.
Hàn Khải Dương vô cảm nhìn cánh cửa phòng bị đóng lại chặt chẽ kia, lạnh giọng nói: “Trông chừng nó cho kỹ, ba ngày này không cho nó bước ra khỏi cửa phòng một bước!”
“Vâng!”
**
Tô Dương Dương đã ngủ đến ba giờ chiều, việc đầu tiên khi thức dậy là nghĩ đến chuyện Hàn Khải Uy đến tìm Hàn Vân Nhi.
Cô nghĩ ngơi cả một lúc lâu, sau cùng vẫn quyết định gọi cho Hàn Khải Uy hỏi thăm tình hình.
Chuông điện thoại reo lên vài tiếng thì Hàn Khải Uy mới bắt máy.
“Thổ hào, có làm phiền công việc của anh không?”

Hàn Khải Uy ngước cằm lên, ý bảo trợ lý và giám đốc bộ phận tài vụ ra ngoài trước rồi mới nói: “Muốn hỏi xem tôi đã nói gì với Vân Nhi sao?”
Tô Dương Dương lúng túng khụ hai tiếng: “Xin lỗi, tôi không có ý muốn giấu anh, cũng không có ý muốn tiết lộ bí mật của Vân Nhi.”
“Không liên quan gì đến em, con bé đó ra nước ngoài mấy năm là càng ngày càng ương bướng.”
“Vậy anh định làm thế nào? Vân Nhi không giống như là người không suy nghĩ mà đã làm ẩu làm càng một quyết định lớn như vậy đâu.

Tôi nghĩ em ấy có quyền làm theo ý nguyện của mình.”
“Điều này không đơn giản như em nghĩ, so với việc nó muốn sinh con, tôi càng muốn biết người đàn ông đó là ai.” Hàn Khải Uy nhàn nhạt nói.
Tô Dương Dương gật đầu theo thói quen, gật xong thì mới nhận ra là Hàn Khải Uy căn bản không hề thấy mình: “Tôi không hiểu lắm nhưng mà tôi nghĩ suy nghĩ của anh là đúng.”
“Em đi ngủ tiếp đi, em muốn ăn gì tối nay tôi mua về.”
Tô Dương Dương cười ngây ngốc hai tiếng: “Anh thấy gì ngon thì cứ mua, tôi không có kén ăn.”
“Được rồi.”
Tô Dương Dương cúp máy, vươn vai lười biếng một cái, lúc này tinh thần đã sảng khoái trở lại.
Cô bước xuống giường rồi đi rửa mặt một cái, sau đó tới thư phòng tìm Tiểu Bảo.
“Con trai, con có muốn đi mua sắm với mami không?”
Tiểu Bảo đang xem giáo trình học tập trên chiếc bàn học chuyên dụng của bé, Bánh Xe thì ngồi ở bên chân bé, thỉnh thoảng lại lè lưỡi ra liếm liếm bàn chân nhỏ của Tiểu Bảo.
Thấy Tô Dương Dương gọi mình là con trai, khuôn mặt bé lập tức đỏ lên, bé chậm rãi viết lên chiếc máy tính bảng mini: “Đi đâu ạ?”
“Con muốn đi đâu? Con muốn đi đâu thì mami sẽ đi với con.”
Tiểu Bảo nở ra một nụ cười xinh xắn và ngại ngùng, khiến người ta nhìn mà muốn táp bé một miếng a.
Tô Dương Dương đi tới ôm cơ thể nhỏ nhắn của Tiểu Bảo lên: “Con trai, thời gian này chúng ta chả có tiến bộ nào nhỉ? Thời gian con đánh chữ có thể để cho chúng ta nói thêm vài câu đó.”
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bảo lập tức xị xuống.
Tô Dương Dương nắn nắn bờ má búng ra sữa của bé: “Được rồi, không miễn cưỡng con nữa, đi thay đồ đi rồi chúng ta ra ngoài.”.