Cô Vợ Dễ Thương

Chương 95: Ngày Đầu Tiên Đi Học Đã Đánh Nhau





Mà thời gian một tuần cộng lại cũng không vượt qua một trăm sáu mươi tám tiếng.
Ngoài việc đi làm, tắm rửa, ăn cơm thì giấc ngủ của bọn họ cộng lại cũng không cao hơn ba mươi tiếng đồng hồ.
Cứ như vậy thì đối với bác sĩ mà nói là trạng thái rất nguy hiểm, nhưng bọn họ cũng không thay đổi được gì.
Phần lớn mọi người không biết chuyện ở bên trong sẽ cho rằng tài nguyên chữa bệnh ở trong nước đã vượt qua nhu cầu của dân chúng, nhóm nhân viên y tế cực kỳ nhàn hạ.
Nhưng không có ai biết được thời gian trong công việc của bọn họ vô cùng chặt chẽ, thời gian nghỉ ngơi cũng không đạt được tiêu chuẩn bình thường.
Ngoại trừ cái đó thì còn gặp phải người nhà của bệnh nhân không hiểu chuyện gây náo loạn.
Những nguyên nhân này đều ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm việc của nhân viên y tế.
Viện trưởng quét mắt nhìn mọi người trong phòng họp: “Tôi biết công việc của mọi người cực kỳ vất vả, nhưng những cái khổ này là những cái mà chúng ta nhất định phải chịu trong nghề nghiệp của chúng ta.

Đây là một ngành nghề gần với sống chết, mỗi ngày chúng ta đều phải đối mặt với sinh mạng mất đi, tính nguyên tắc trong ngành nghề và đạo đức nghề nghiệp thì tôi cũng không muốn phải nói thêm nữa.

Mỗi một người trong chúng ta đều phải làm tốt công việc trong phạm vi của mình, đây chính là đối đãi tốt nhất đối với cái nghề này.

Không cần phải phí lời nữa, mọi người tiếp tục làm việc đi.”

...
Cuộc họp kết thúc, điện thoại của Tô Dương Dương liền vang lên.
Cô nhìn số điện thoại xa lạ kia, do dự một hồi mới nghe máy.
“A lô, xin chào.”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ nho nhã lễ độ: “Xin hỏi cô có phải là cô Tô Dương Dương không.”
“Là tôi đây, cô là ai?”
“Tôi là giáo viên trong văn phòng của trường tiểu học Thần Hi, con trai Hàn Duy Trạch của cô đánh nhau với bạn ở trường học, bây giờ cần người lớn trong nhà đến đây một chuyến.

Hiện tại cô có thời gian hay không?”
Tô Dương Dương nghe thấy như vậy thì trong lòng càng căng thẳng: “Tôi lập tức đến đó ngay.

Xin hỏi con tôi có bị thương hay không?”
“Chuyện cụ thể thì cô sang đây nhìn liền biết.” Giáo viên nói xong cũng cúp điện thoại.
Tô Dương Dương đối với cuộc điện thoại vừa mới bị dập, Trong lòng cảm thấy rất phiền muộn.
Sau khi phiền muộn rồi thì chính là lo lắng.
Cô ấy sợ hãi Duy Trạch sẽ bị thương hoặc là bị bạn học kích thích, cảm xúc quá kích động.
Nghĩ đến đây, cô liền hận không thể lập tức chạy đến bên người của Duy Trạch.
Tô Dương Dương vội vội vàng vàng nói với chủ nhiệm một tiếng liền lái xe chạy về phía trường học của Duy Trạch.
...
Còn chưa đi vào phòng giáo vụ đã nghe được tiếng của một người phụ nữ chửi rủa, còn có tiếng trẻ con đang khóc.
Tô Dương Dương căng thẳng trong lòng nhanh chân bước vào.
Chỉ thấy trên ghế sa lông là một người phụ nữ mập mạp trắng trắng đang ngồi, trong ngực của cô ta ôm một bé trai.
Người phụ nữ chỉ vào một giáo viên trẻ tuổi mà mắng: “Các người trông trẻ như thế nào vậy hả? Cho các người nhiều tiền như vậy chính là để thằng ranh con này đánh con trai của tôi hả? Nếu như bị nó đánh cho tàn phế thì các người có bồi thường được hay không hả?”
Giáo viên trẻ khiếp đảm nhìn cô ta, không biết nên nói như thế nào.
Tô Dương Dương nhìn một vòng bên trong phòng mới tìm thấy được vóc dáng của Duy Trạch đang ngồi trong một góc vắng vẻ, đồng phục trên người của Duy Trạch có mấy dấu chân, nhìn dấu chân trên quần áo kia, người đánh cậu bé đều hướng về phía lồng ngực và bụng của cậu bé mà đá.
Trên khuôn mặt trắng nõn nộn nộn đáng yêu của cậu bé cũng dính chút vết máu, nhưng lại không có ai giúp cậu bé xử lý vết thương.
Thân ảnh nhỏ bé đang run rẩy đứng ở góc tường giống như bị người khác lãng quên.
Tất cả lo lắng trên đường chạy đến đây và sự đau lòng khi nhìn thấy Duy Trạch như thế này, tất cả đều biến thành tức giận.

Tô Dương Dương tức giận nói: “Con trai của tôi đâu?”
Giáo viên trẻ tuổi nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Dương Dương, xem ra chuyện hôm nay thật sự khó giải quyết rồi.
Trước đó cô ta nhìn thấy Tô Dương Dương đi cùng với Lê Đào, cho rằng Tô Dương Dương là một người có tính tình rất tốt, cho nên mới lựa chọn Gọi điện thoại cho Tô Dương Dương mà không phải là gọi cho Hàn Khải Uy.
Không ngờ là khí thế kia lại không hề nhỏ hơn người nhà của Hoàng Tĩnh.
Hoàng Tĩnh là một cậu bạn nhỏ cứng đầu nổi tiếng khắp trường.
Trước khi nhập học liền đánh các bạn học lớn hơn hoặc bằng tuổi một trận.
Trong nhà lại có bối cảnh, cho dù là giáo viên hay người lớn của học sinh cũng không dám chọc giận thằng bé.
Bây giờ nhìn thấy Tô Dương Dương này lại không hề có ý muốn dàn xếp ổn thỏa chuyện này.
“Cô Tô, bạn nhỏ không có gì đâu, cô đừng lo lắng.”
Tô Dương Dương đi đến bên người Duy Trạch, nhẹ nhàng nói: “Cục cưng, con vẫn ổn chứ?”
Thân thể nhỏ bé của Duy Trạch run lên liên tục, quay đầu liền nhào vào trong ngực của Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương bế thân thể nhỏ bé của cậu bé lên, nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi trên ghế sa lông: “Nghe cho kỹ đây, trước khi không cho phép các người đi thì các người đều ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi cho tôi, tôi thay quần áo cho con trai của tôi xong, xử lý vết thương cho thằng bé thì sẽ tính sổ với các người.”
Bà Hoàng bị khí thế và lời nói của Tô Dương Dương làm cho giật nảy mình, ngốc ngốc nhìn về phía cô.
Tô Dương Dương cũng không để cô ta tiếp tục phản ứng, ôm Duy Trạch đi ra ngoài.
Cô dẫn Duy Trạch về ký túc xá rửa sạch mặt mũi cho cậu bé, sau đó cởi bộ đồ trên người của cậu bé xuống, khi đã xác định trên người có câu bé không có bất kỳ vết thương nào mới thay bộ đồ sạch cho cậu bé.
“Cục cưng à, con có đau không?”
“Không đau ạ.”
“Cục cưng à, mẹ muốn nói với con một chuyện.” Tô Dương Dương trịnh trọng nói.
Duy Trạch thấy vẻ mặt của cô nghiêm túc, cậu bé cũng vô cùng nghiêm túc mà gật gật đầu.
“Nếu như sau này bị ức hiếp thì con đừng sợ hãi, người ta đánh con con cũng đánh lại người ta, lúc cãi nhau phải học cách bảo vệ tốt bản thân mình.

Đừng làm hại đến mắt, tay, chân và nội tạng, cũng phải cố gắng đừng làm người khác bị thương ở những chỗ này.

Bị thương ở những chỗ này rất khó hồi phục được, nhưng con có thể chọn những chỗ đối phương đau mà đánh.

Mẹ không đồng ý với những người gặp chuyện mà không dám phản kháng, nhưng cũng không tán thành hành vi vì đánh nhau mà tạo cho mình và người khác một vết thương không thể chữa lành được.

Con có hiểu được lời nói của mẹ hay không?”

Duy Trạch suy nghĩ rồi gật gù cái đầu nhỏ.
“Ngoan, về nhà sẽ đem cái khung xương kia cho con quen thuộc một lần nữa, lần sau lúc đánh nhau đừng có nhút nhát như thế này, chúng ta phải cực kỳ thoải mái mà giải quyết kẻ đánh người gây sự.”
“Dạ.”
Duy Trạch vùi gương mặt nhỏ nhắn vào trong ngực của Tô Dương Dương: “Mẹ ơi, mẹ không giống với những người khác?”
“Có chỗ nào không giống?”
“Những người khác sẽ không cho con đánh nhau.”
Tô Dương Dương suy nghĩ: “Không đồng ý với việc con chủ động đánh nhau, nhưng nếu như người ta nhảy đến trên đầu diễu võ dương oai, nếu như còn không đánh trả lại thì có chút ngốc đó.”
“Thật sao ạ.”
“Mẹ nghĩ như vậy đó.

Có thể có lần một, lần hai, đến lần thứ ba cũng không thể im lặng như vậy nữa, không xử lý thì người ta sẽ không dừng lại, có nói cũng không được gì đâu.

Người gây sự với chúng ta là người khi dễ chúng ta, nếu như sau này trầm trọng hơn thì phải làm sao bây giờ.”
“Hình như mẹ nói rất có đạo lý.”
Tô Dương Dương nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Cục cưng à, hôm nay con nói thật là nhiều nha.”
Gương mặt của Duy Trạch lập tức trở nên phấn chấn.
“Đi thôi, chúng ta đi xử lý chuyện ngày hôm nay.”
...
bà Hoàng, Hoàng Tĩnh, giáo viên thấy Tô Dương Dương ôm Duy Trạch đến đây đều không tự giác mà nuốt một ngụm nước bọt.
Nhớ đến lời nói mà Tô Dương Dương đã nói trước khi đi khỏi, khiến trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi, sợ chọc phải người không nên chọc.
Mặc dù trong lòng bà Hoàng có chút rụt rè, nhưng gương mặt vẫn không hề biểu lộ ra bất kỳ sợ hãi nào, hờ hững nhìn Tô Dương Dương và Duy Trạch ngồi đối diện với cô ta.
Tô Dương Dương nói: “Giáo viêm, làm phiền cô nói rõ ngọn nguồn tại sao hai đứa bé này lại đánh nhau.”.