Cô Vợ Gả Thay Của Bạch Tổng

Chương 2: Chồng Tương Lai



Nói là về phòng chứ chỗ Lê Ánh Thư ngủ chẳng được tính là một cái phòng, chỉ là một căn gác nhỏ. Giường ngủ cũng đơn giản, một tấm chiếu, một cái mền, một chiếc gối. Trong nhà này kể cả chỗ ngủ của người ở cũng hơn cô rất nhiều.

Năm đó mẹ cô mất trong tai nạn giao thông, lúc ba cô đến rước cô đã rất vui mừng. Cô thầm cảm ơn ông trời vì ít nhất cô vẫn còn một người ba yêu thương mình. Cho đến khi cô bước vào cửa của nhà họ Lê.

“Anh nói cho em cái thứ không gốc gác này ở đâu ra?”

Một người phụ nữ rất đẹp nhưng gương mặt lại hung tợn, đó chính là cảm nhận đầu tiên khi cô nhìn thấy mẹ cả.

Bà chỉ thẳng vào mặt Lê Ánh Thư, lời lẽ xúc phạm, cô hoảng sợ trốn sau lưng ba, nhưng ông đã nhanh chóng bị mẹ cả nắm áo kéo lên phía trước. Một cô bé lớn hơn cô một chút từ trên lầu xông xuống không nói lời nào đã đánh cô tới tấp.

“Cái đồ vô liêm sỉ, cả mẹ mày và mày điều vô liêm sỉ, lại dám cướp ba của tao, tao đánh chết mày.”

Cô cố gắng phản kháng nhưng do từ nhỏ đã không đủ ăn đủ mặc, cơ thể gầy ốm so với Lê Ánh Dương được chăm sóc kỹ thì càng không thể nào so sánh được. Cô bị đánh vào mặt, vào bụng, đau đớn ngã xuống nền, cả người co cụm lại.

“Ba ơi! Đau quá, cứu con với.”

“Mày còn dám gọi ba tao?”

Lê Ánh Dương càng nghe càng tức giận, nước mắt rơi đầy mặt nhưng lực đánh trên tay không hề nhẹ.

“Gọi cũng thân thương ghê. Bênh đi, con anh đó, bênh vực đi.”

Cẩm Vân cười mỉa mai nhìn Lê Tuấn Anh, ông cũng chẳng ngó gì đến Lê Ánh Thư, ngồi xuống cạnh bà mà năn nỉ.



“Bạn của mẹ nó trùng hợp là một phóng viên, tôi phải đem nó về nuôi nếu để tin này truyền ra ngoài cũng không tốt cho công ty mà em nói có đúng không? Cũng chỉ là một con nhóc, em cho nó ăn, cho nó mặc là được, anh cũng không nói phải yêu thương nó như Ánh Dương đâu.”

Công ty của hai người vừa mới đứng vững trên thị trường không thể nào gây ra thêm thị phi được. Bà coi như có thể bỏ qua cho ông, dù sao con đàn bà kia cũng chết rồi, nhưng cứ nhìn đến con của người khác và chồng mình bà cũng không dễ chịu.

“Ánh Dương, đừng đánh nữa, tay con đỏ hết rồi.”

Nhìn hai người nâng niu Lê Ánh Dương, còn bản thân bầm dập đang nằm dưới đất như mình thì không ai ngó ngàng tới. Mẹ người ta lo cho người ta cũng đúng, nhưng tại sao ba cô lại chưa từng nhìn đến cô. Không phải ông ấy là ba cô sao?

Trong chuyện này người có lỗi không phải là cô, càng không phải là mẹ cô. Người gây ra mọi chuyện chính là ông ấy, người mà cô gọi bằng ba. Ông ta chưa bao giờ nói với mẹ cô về thân thế của ông, lúc cô sinh ra cũng chưa từng gặp, mười năm qua cô và mẹ sống cơ cực chưa bao giờ nhận được sự giúp đỡ nào từ ông ta. Ông ta lừa vợ mình lừa luôn mẹ cô. Chính ông ta mới là người có lỗi.

Nước mắt Lê Ánh Thư nhẹ nhàng rơi xuống, thân thể đau, đầu đau, kể cả tâm hồn cô cũng kêu gào đau đớn. Ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng, chỗ ngủ của cô còn thua cả lúc nghèo khó ở với mẹ. Mẹ cả đai nghiến, chị gái đánh đập, ba thì không ngó ngàng đến, cô ở trong nhà phải tập làm mọi chuyện, từ lau nhà, rửa chén, giật đồ đến nấu ăn… Cô lúc đó cũng chỉ mới mười tuổi, kể cả người làm trong nhà nhìn thấy cũng đau lòng nhưng ba ruột của cô chứ từng vì cô mà đau lòng.

Dần dần Lê Ánh Thư cũng chấp nhận và làm quen với cuộc sống này, cô trở nên rụt rè hơn, cẩn trọng hơn. Hai người cũng cho cô đi học, nhưng ở trường Lê Ánh Dương cùng với bạn bè của cô ấy hùa nhau bắt nạt cô.

“Một con ở mà cũng muốn học chung với tao, mày còn không biết nhục mà dám đi học à?”

Học, Lê Ánh Thư phải học, cô muốn thay đổi cuộc sống của mình, muốn thoát ly khỏi căn nhà kia. Cũng có lần cô đã thử bỏ trốn, nhưng mẹ cả và chị gái không tha cho cô, bọn họ vẫn bắt cô về. Vì sao chứ? Vì sao phải đối xử với cô tàn nhẫn như vậy? Cô đã đi khuất mắt bọn họ vì sao còn không tha cho cô.

“Năm đó mẹ mày quyến rũ chồng tao, hiện tại tao cho mày ăn, mày mặc mà còn dám bỏ trốn, màu phải ở đây, ở trong nhà này sống như một thứ thấp kém để ba mày còn nhìn vào.”

Nụ cười đó là thứ Lê Ánh Thư cảm thấy đáng sợ nhất, ám ảnh cô đến hiện tại. Cô vừa học xong cấp ba, thì mẹ cả bàn với ba cho cô nghỉ, cũng chẳng cho cô ra ngoài làm, cứ như vậy giam giữ cô lại trong căn nhà này.

Gả thay? Như vậy cũng tốt, tệ nhất thì xem như là chuyển từ cái lòng này sang cái lòng khác thôi, còn có gì đáng sợ hơn nữa đâu chứ?

Điện thoại cô đang sử dụng là cái từ mấy năm trước Lê Ánh Dương vứt bỏ, cô tra thông tin của người tên Bạch Đăng Vũ kia. Nhìn mặt hắn ta dù cách một cái màn hình cô vẫn có chút sợ hãi.



Người đàn ông này có một ánh mắt nghiêm nghị, dù rất đẹp trai nhưng lại có nét lạnh lùng khó gần. Cô sẽ phải làm vợ hắn sao? Úp điện thoại xuống gối cô co cụm người run rẩy.

Hai ngày nay mẹ cả cũng không bắt cô làm bất cứ thứ gì nữa. chỉ cho một vệ sĩ canh chừng cô. Có lẽ bà sợ cô bỏ trốn, sợ con gái mình thật sự phải gả cho người tàn phế kia.

Chỉ là người vệ sĩ kia lại đột nhiên nhắn với cô rằng chồng tương lai của cô muốn hẹn ra gặp mặt. Cô có chút lo sợ, nhưng vẫn muốn gặp thử. Dù sau toàn bộ cuộc đời của cô sau này đều phải chung sống với hắn. Cô cũng muốn biết hắn là người thế nào, hoặc là chí ít cô có thể xin hắn buông tha cho cô. So với một Lê Ánh Dương như mặt trời ấm áp cô không nghĩ một Bạch gia danh tiếng lại muốn cưới một ngọn cỏ ven đường như cô.

Khi cô đi ra khỏi nhà, có một số lại gọi vào máy cô, giọng người đàn ông bên kia nghe ra còn khá non trẻ.

“Cô đến trung tâm thương mại, tôi sẽ cho người ra đón cô.”

Chỉ một câu như ra lệnh khiến Lê Ánh Thư hơi phản cảm với người được gọi là chồng tương lai này. Không phải nói hắn lạnh lùng, trầm tính, nổi tiếng lắm sao? Sao trong giọng nói lại có kẻ ngạo mạn bất cần như thế?

Lê Ánh Thư đi tới trung tâm thương mại, thật ra chỗ này cũng không cách xa nhà lắm. Nhưng khi cô đứng trước trung tâm lại có hai người đàn ông tiến đến một trái một phải nửa lôi nửa kéo cô đi về hướng quán bar lớn nhất đất thành phố này.

“Các người định đưa tôi đi đâu?” Lê Ánh Thư hoảng sợ bắt đầu vùng vẫy, người qua đường cũng chỉ nhìn cô một cái, không ai tiến đến giúp cô cả.

“Anh Bạch đang đợi cô trong đó, đi nhanh dùm đi, lề mề như thế.”

Mặt trời vừa lặn sau những tòa cao ốc, đêm đen cũng không thể che được ánh đèn rực rỡ của phố thị nhộn nhịp này.

Tiếng nhạc xập xình, tiếng người cười nói, hơi men hoà vào trong không khí náo nhiệt ồn ào. Lê Ánh Thư thật sự không thích chỗ này.

Hai người kia đưa cô đến trước cửa phòng vip, ở đó có người đứng canh, họ mở cửa rồi cứ như thế đem cô vứt vào bên trong.