Lê Ánh Thư không biết gì về Bạch Đăng Vũ của trước đây. Cuộc sống của cô và hắn chỉ gói gọn trong căn phòng của hai người và gia đình nhà họ Bạch. Cô chưa bao giờ tìm hiểu về gia thế của hắn. Ngoài bố mẹ chồng, họ hàng của Bạch gia rất đông.
Hôm nay cô đến công ty gặp hắn. Cô muốn ăn trưa với hắn. Trong thang máy lên tầng, cô gặp hai cô gái xinh đẹp.
Lê Ánh Thư ăn mặc giản dị. Mặc dù Bạch Đăng Vũ mua cho cô ấy nhiều quần áo đắt tiền nhưng cô ấy chỉ thích những chiếc váy đơn giản. Hai cô gái tỏ ra khinh bỉ khi nhìn thấy Lê Ánh Thư.
"Tại sao trong công ty của Bạch Đăng Vũ lại có hạng người như vậy? Cô ta là công nhân quét dọn sao?"
Cô gái mặc váy đỏ quay sang hỏi bạn mình. Cô gái mặc áo xanh cũng khó chịu khi nhìn Lê Ánh Thư.
"Nhân viên vệ sinh sao dám đi thang máy cho khách như vậy?"
Lê Ánh Thư cúi đầu không nói gì.
"Này, tôi đang hỏi cô đấy. Cô câm hay sao mà không biết mở miệng trả lời?"
Lê Ánh Thư nhìn hai người. Cô cũng không biết phải nói gì.
"Tôi không phải là công nhân vệ sinh. Tôi không phải người của công ty này. Tôi là..."
Trước khi Lê Ánh Thư nói hết câu, cô gái mặc váy đỏ đã càu nhàu với cô.
"Nếu đã không phải là nhân viên của công ty, cô tới đây làm cái gì? Muốn trộm sao?"
Ngay khi cửa thang máy mở ra, họ đã gọi bảo vệ. Khi nhân viên bảo vệ nhìn thấy Lê Ánh Thư, anh ta cúi đầu kính cẩn.
Bạch Đăng Vũ ra khỏi phòng. Anh tiến về phía Lê Ánh Thư, nhưng hai cô gái tiến đến ngăn hắn lại.
"Bạch Đăng Vũ, đã lâu không gặp."
Bạch Đăng Vũ ngó lơ hai cô gái kia, vòng tay quanh eo Lê Ánh Thư. Hắn hôn lên môi cô.
"Em đến tận đây tìm anh là muốn làm anh ngạc nhiên sao?"
Bạch Đăng Vũ mỉm cười với Lê Ánh Thư, nhưng thái độ của hắn trở nên nghiêm túc khi nhìn về phía hai cô gái còn lại. Hắn không vui nhìn cô gái áo xanh.
"Bạch Lăng, em đến văn phòng của anh mà không báo trước sao?"
"Ông kêu em tới đây, nhắn với anh một chuyện. Ông muốn gặp cô ta."
Ánh mắt của Bạch Lăng và người bạn của cô nhìn Lê Ánh Thư vẫn không khá hơn chút nào.
"Bạch Đăng Vũ, cô ấy là ai?"
Cô gái kia tiến đến nắm lấy cánh tay của Bạch Đăng Vũ. Giọng cô ngọt ngào hỏi hắn.
Bạch Đăng Vũ không thích người khác chạm vào hắn. Hắn hất tay cô ta ra.
"Cô ấy là Lê Ánh Thư, vợ tôi."
Bạch Đăng Vũ nhìn người bảo vệ và hỏi.
"Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?"
Bạch Đăng Vũ cảm thấy Lê Ánh Thư không vui. Anh nghĩ đã có chuyện gì đó xảy ra giữa Lê Ánh Thư và hai cô gái kia.
Lê Ánh Thư nắm lấy cánh tay của Bạch Đăng Vũ.
"Không có chuyện gì. Anh và họ quen nhau à?"
Lê Ánh Thư cảm thấy bạn Bạch Lăng hình như có cảm tình với Bạch Đăng Vũ. Điều này khiến cô cảm thấy khó chịu.
"Đây là Bạch Lăng, em họ của anh. Còn cô gái kia là Hà Kiều Anh, bạn của Bạch Lăng. Cô ấy là con gái của đối tác."
Lê Ánh Thư không thể giúp Bạch Đăng Vũ trong công việc kinh doanh. Cô không muốn gây rắc rối cho hắn. Cô cảm thấy hơi đói và muốn rời đi.
"Đợi anh đi ăn trưa với em."
Bạch Đăng Vũ cũng không có gì quan trọng để nói với Bạch Lăng. Hắn càng không thích Hà Kiều Anh. Hắn chỉ thích ở bên cạnh Lê Ánh Thư.
"Bạch Đăng Vũ, em cũng muốn ăn trưa với anh. Lê Ánh Thư, cô không phiền chứ?"
Trước khi Lê Ánh Thư có thể trả lời, Bạch Đăng Vũ đã nhìn Hà Kiều Anh với vẻ mặt khó chịu.
"Tôi không thích. Tôi chỉ muốn ăn với một mình Ánh Thư."
Bạch Đăng Vũ ngang nhiên ôm Lê Ánh Thư rời đi.
Khi cả hai đứng trong thang máy, Lê Ánh Thư lo lắng hỏi Bạch Đăng Vũ.
“Cô ấy là con gái của đối tác. Anh từ chối cô ấy như vậy có ổn không?
"Không sao đâu. Đừng lo. Mọi chuyện đã có anh. Em chỉ cần sống hạnh phúc với anh là được. Không cần nghỉ nhiều."
Lê Ánh Thư ôm Bạch Đăng Vũ.
"Em đang sống một cuộc sống rất hạnh phúc."
Nhưng một vấn đề khác khiến cô còn lo lắng hơn.
"Bạch Đăng Vũ, ông là người như thế nào?
Bạch Đăng Vũ cũng nghĩ đến việc đưa Lê Ánh Thư đến gặp ông của mình. Hắn đã không gặp ông trong một thời gian dài.
"Ông rất hiền. Khi nào em rảnh thì cùng anh đến thăm ông một chuyến."
"Em có thể đi gặp ông sao?
"Đương nhiên, em có thể đi gặp ông của anh. Bởi vì em là vợ anh."
Sau khi về nhà, Lê Ánh Thư yêu cầu Bạch Đăng Vũ kể cho cô nghe về gia đình của hắn.
Gia đình của Bạch Đăng Vũ khá phức tạp. Ông của Bạch Đăng Vũ có hai cậu con trai và một cô con gái. Đến thế hệ của Bạch Đăng Vũ cũng có nhiều anh em họ. Chưa kể những đứa con ngoài giá thú như Bạch Đăng Khôi.
Gia tộc càng lớn, mối quan hệ bên trong càng phức tạp. Bạch Đăng Vũ không muốn Lê Ánh Thư biết quá nhiều về vấn đề này. Hắn chỉ cần cô yêu hắn là được.
Kể từ khi Bạch Đăng Vũ công khai hắn là cha của Luca. Mỗi ngày Luca đến trường rất vui vẻ. Cậu không còn bị gọi là đứa trẻ không cha.
Luca cũng dần chấp nhận cha mình là Bạch Đăng Vũ. Luca cảm thấy rằng Bạch Đăng Vũ yêu mẹ cậu nhiều hơn cậu yêu mẹ.
Chỉ cần Lê Ánh Thư hạnh phúc, cậu sẽ nhận Bạch Đăng Vũ làm cha của mình.
Bạch Đăng Vũ đưa Lê Ánh Thư và Luca đến nhà ông ngoại. Mặc dù mọi người không tỏ ra căm ghét Lê Ánh Thư, nhưng họ cũng không thích cô ấy.
Bạch Đăng Vũ trước mặt mọi người tự giới thiệu lại.
"Cô ấy là Lê Ánh Thư là vợ tôi, vợ của Bạch Đăng Vũ. Còn đây là Luca, con trai tôi."
Bạch Đăng Vũ nhìn thẳng vào mọi người có mặt. Hắn muốn mọi người hiểu những gì hắn đang nói. Lê Ánh Thư là người vợ hắn yêu. Hắn sẽ không tha thứ cho họ nếu họ dám ức hiếp vợ con của hắn.
Ông Bạch thấy thái độ kiên quyết của Bạch Đăng Vũ nên ông không đặt câu hỏi liên quan đến gia đình của Lê Ánh Thư.
"Lê Ánh Thư, con cùng Luca cứ vui vẻ đi. Con và Bạch Đăng Vũ tối nay lưu lại nơi này ăn cơm. Về phần Bạch Đăng Vũ, đến phòng của ta đi, ta có chuyện muốn cùng con thương lượng."
Bạch Đăng Vũ hôn lên môi Lê Ánh Thư.
"Không vui thì gọi anh, anh đưa em về."
Mọi người đều biết Bạch Đăng Vũ là một người quyết đoán. Làm việc đáng sợ. Họ cũng không dám làm khó dễ Lê Ánh Thư.