Lời này vừa nói ra, các sinh viên cổ vũ cực kỳ nhiệt liệt.
Không hồ là Lục Cửu Gia, ấy vậy mà lại có nhiều mô hình súng ống như vậy, còn đưa đến lễ hội văn hóa để triển lãm.
Nhưng bọn họ không phải Lục Cửu Gia, nào có tài lực và quyền lợi như vậy!
An Đào Đào cũng bị lời nói của giáo viên chủ nhiệm làm cho hoảng sợ, lễ hội văn hóa còn có thể triển lãm loại đồ vật này nữa à?
Không phải là nó nên bị từ chối ngay từ trong trứng nước sao?
Tuy rằng chỉ là mô hình nhưng tóm lại vẫn có chút không tốt, vậy mà Lục Sóc không bị bắt à?
An Đào Đào một mặt thán phục Lục Sóc to gan, một mặt cũng đang thổn thức quyền thế ngập trời của Lục Sóc, một người lợi hại như vậy quả thực có thể làm gì thì làm.
"Lục Cửu Gia lợi hại quá đi." Chu Mễ xoa xoa cánh tay, nhỏ giọng cảm thán: “Chỉ tiếc không, được học cùng khoá với Lục Cửu Gia, nếu không đã có thể nhìn thấy sự hoành tráng kia rồi.”
"Cũng may là không cùng khoá, nghe xong. thấy hơi đáng sợ á." An Đào Đào cũng chà xát cánh tay, nổi cả da gà.
Giáo viên chủ nhiệm một lần nữa mở miệng hỏi: "Có một ví dụ như vậy, các bạn sinh viên có thể nghĩ ra điều gì mới không?"
Các sinh viên bày ra vẻ mặt đau khổ lắc đầu, bọn họ không lợi hại như Lục Sóc, cho dù có một vài suy nghĩ cũng sẽ bị bác bỏ, nên là quên đi.
''Thầy ơi, em lại có một ý tưởng." Lúc này, một giọng nữ vừa đễ nghe vừa tràn ngập sự cao ngạo vang lên.
An Định nhiên đứng lên khỏi chỗ ngồi, cằm giương cao, tràn đầy sự kiêu ngạo.
Hai tròng mắt giáo viên chủ nhiệm sáng lên: “ Bạn học An Định Nhiên có ý kiến gì?”
Bạn học An Định Nhiên này từ nước S chuyển tới, ở nước ngoài lâu, nhất định sẽ có ý nghĩ mới lạ gì đó.
An Định Nhiên nhếch đôi môi đỏ lên, tự tin nói: "Thưa thầy, chúng ta có thể tổ chức một triển lãm tranh. Em đã từng học vẽ tranh sơn đầu, cũng đã từng vẽ lại các tác phẩm trong và ngoài nước, em rất tự tin về khả năng hội hoạ của mình.”
Hai tròng mắt chủ nhiệm lại sáng lên, triển lãm tranh cũng khá thú vị.
Mặc dù trước đây cũng đã có nhưng không, nếu có thể làm tốt thì hẳn sẽ có thể nổi bật.
"Ý tưởng của bạn học An Định Nhiên rất tốt, có thể áp dụng." Giáo viên chủ nhiệm thở phào. nhẹ nhõm, cuối cùng cũng quyết định: “Bốn ngày nay, bạn học An Định Nhiên hãy chuẩn bị tranh sơn đầu tương ứng, còn địa điểm và các bố trí khác sẽ làm phiền các bạn học còn lại.”
Sinh viên vừa nghe đến việc tổ chức triển lãm tranh liền thấy không có hứng thú.
Bọn họ cảm thấy khá hứng thú với đồ ăn và các trò chơi, về phần vẽ tranh, trong số bọn họ cũng có người đang học mà, còn phải xem tranh của bạn bè cùng trang lứa nữa hả?
"Tôi cảm thấy triển lãm tranh gì đó còn không vui bằng quán cà phê." Chu Mễ nhíu nhíu mày, cũng không có hứng thú với triển lãm tranh:
“Chắc chắn là An Định Nhiên này lại muốn nổi bật chứ gì.”
An Đào Đào nhún nhún vai, hạ thấp giọng nói: “Có thể là vậy á, nhưng mà giáo viên chủ nhiệm đã quyết định rồi, chúng ta tạm tham dự một chút đi.”
Chu Mễ cũng nhún vai, bất đắc đĩ nói: “Tôi cảm thấy, có lẽ giải gian hàng được yêu thích nhất vô duyên với chúng ta rồi
An Đào Đào nâng cằm, nhà họ An xem An Định Nhiên như đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, chắc chắn kỹ thuật vẽ tranh của cô ta cũng không, tệ.
'"Tôi lại cảm thấy chúng ta phải có chút niềm tin." An Đào Đào trịnh trọng nói một câu.
Chu Mễ khẽ thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm đã bắt đầu phân công nhiệm vụ, cần phải vẽ bố trí địa điểm trước, sau đó, phải căn cứ vào bản vẽ để bắt đầu chế tác thủ công các loại đồ trang trí, thẩm mỹ của gian hàng cũng là yếu tố quan trọng hấp dẫn người khác.
Tuy nhiên, cần tìm ai để vẽ sơ đồ bố trí là một vấn để nan giải, giáo viên chủ nhiệm có chút buồn rầu: “Các bạn sinh viên, trong các em có ai biết vẽ sơ đồ bố trí
Các sinh viên ngay lập tức im lặng, họ đã học vẽ, nhưng đã học thiết kế bao giờ đâu...
An Định Nhiên đảo mắt, đột nhiên cười khẽ ra
tiếng, nói: “Thầy ơi, lần trước em nghe nói hình như bạn An Đào Đào đã từng học thiết kế, chỉ bằng để cho bạn ấy giúp chúng ta thiết kế đi.”
Lời này vừa nói ra, các sinh viên thậm chí là giáo viên chủ nhiệm đều đồng loạt nhìn về phía An Đào Đào, ánh mắt kia tựa như đang nhìn một vị cứu tỉnh vậy.
“Như vậy, bạn học An Đào Đào có thể vẽ một chút không?" Chủ nhiệm lớp cẩn thận nhìn về phía An Đào Đào, trong lời nói mang theo kính sợ.
Đây chính là cô vợ nhỏ nhà Lục Cửu Gia đấy!
An Đào Đào trừng mắt nhìn An Định Nhiên vài
Tần, cô bảo cô biết thiết kế bao giờ?
Nói trong mơ à?
''Thưa thầy, tuy rằng em cũng rất muốn hỗ trợ, nhưng em thật sự không biết vẽ." An Đào Đào thành thật, ánh mắt đầy chân thành.
Chu Mễ cũng trừng liếc xéo An Định Nhiên vài lần, con nhỏ này đang khiêu khích sao?
An Định Nhiên giương cằm lên, hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt ăn thịt người của các cô: “Thưa thầy, lần trước An Đào Đào thật sự đã nói với em, em không biết vì sao lần này bạn ấy lại nói không biết, có thể là xem thường lễ hội văn hóa lần này đấy ạ.”
An Đào Đào là vợ của Lục Cửu Gia, nếu nói cô khinh thường lễ hội văn hóa thì cũng có lý.
Lúc trước các sinh viên cảm thấy An Đào Đào ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng bây giờ không khỏi khó chịu.
Có lẽ ngoan ngoãn đáng yêu chỉ là biểu hiện bên ngoài, đã gả cho Cửu Gia, trải qua những ngày tháng lên như điều gặp gió, chắc chắn sẽ xem thường mấy lễ hội văn hóa như thế này.
Lúc trước ấn tượng của các bạn sinh viên với An Đào Đào cũng không tệ lắm, nhưng giờ ánh mắt lập tức trở nên tế nhị hơn rất nhiều. An Đào Đào thấy vậy, lông mày không khỏi nhíu chặt, trong lòng cũng cực kỳ không thoải mái.
Cảm giác cho dù cô nói như thế nào, bọn họ cũng sẽ không tin cô không biết, ngược lại sẽ cảm. thấy cô đang tự cao tự đại, ỷ vào thân phận của Lục Sóc mà không coi ai ra gì.
Rồi danh tiếng của cô sẽ xấu đi một lần nữa!
Lần này, An Định Nhiên thật sự quá đáng.
Chu Mễ cũng thở phì phò, thiếu chút nữa biến thành rồng phun lửa: “Đào Đào, nhất định là An Định Nhiên này cố ý, cô ta bị khùng à? Đang yên đang lành lại đi chèn ép cậu!”
"Bạn học An Đào Đào?" Giáo viên chủ nhiệm lại hỏi một lần nữa, vẫn là bộ dạng rất tôn trọng, nhưng trong lòng có chút không thoải mái.
An Đào Đào nhíu mày, ngoại trừ biết y thuật và một chút về đàn đương cầm, cô đâu biết mấy. chuyện như thiết kế này.
Hoàn toàn không thể hiểu được.
Nhưng nếu như cô từ chối, chuyện cô khinh thường người khác sẽ bị xem là thật, tuy rằng cô không để ý lắm, nhưng không ai lại mong muốn thời khắc nào cũng bị người ta dùng ánh mắt khác thường để đối đãi, còn trở thành đối tượng để người khác bàn tán sau lưng.
Bị nói nhiều, thật sự sẽ xui xẻo.
"Thưa thầy, em biết thiết kế, thầy để em làm cho ạ." Kỷ Thần phát hiện dấu hiệu không ổn, lập tức lên tiếng hòa giải.
Chủ nhiệm lớp nhìn về phía Kỷ Thần, hai tròng mắt lại sáng lên: “Bạn học Kỷ Thần muốn thiết kế sao?”
Hai mắt Kỷ Thần sáng như sao: “Đúng vậy ạ."
An Đào Đào vừa kinh ngạc vừa vui vẻ nhìn Kỷ Thần cái, trong mắt đều là cảm ơn. Tuy rằng lời nói này của Kỷ Thần giải trừ nguy cơ của cô nhưng trị ngọn không trị gốc, thanh đanh của cô. vẫn có không cách nào văn hồi, âm mưu bôi nhọ cô của An Định Nhiên vẫn sẽ thành công.
An Định Nhiên cầm đầu ngón tay, dùng ánh mắt đắc ý nhìn An Đào Đào.
An Đào Đào nhíu mày, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì đó, cười nói: “Thưa thầy, hay là cứ giao cho em đi ạ, vừa rồi em chỉ đang suy nghĩ nên thiết kế như thế nào cho nên mới chậm mất nửa nhịp.”
'Nghe cô nói vậy, cảm giác tế nhị trong mắt đám sinh viên và giáo viên chủ nhiệm lập tức phai nhạt.
Tự cao tự đại? Coi thường lễ hội văn hóa?
Không thể nào!
Người ta đang suy nghĩ làm thế nào để thiết. kế, tận tâm biết bao!
"Vậy giao cho bạn học An Đào Đào thiết kế. nhé." Giáo viên chủ nhiệm nhìn cô, cười rất vui vẻ. cũng rất hài lòng.
An Đào Đào cũng cười rộ lên, nhìn qua có chút ngọt ngào: “Em nhất định sẽ hoàn thành thật tốt.
Chủ nhiệm lớp liên tục gật đầu, công việc liên quan đến lễ hội văn hóa đã được giải quyết, một tảng đá lớn trong lòng ông ấy cũng rơi xuống.
An Định Nhiên nhìn chằm chằm An Đào Đào, đôi mắt mở to, bên trong toàn là kinh ngạc.
Con nhỏ đó chỉ là một con nhà quê vô văn hóa, sao mà có thể thiết kế được?
'Vốn tưởng rằng An Đào Đào sẽ từ chối nhưng không ngờ cô lại đồng ý, cô thật sự biết làm hay là đang sĩ điện hão?
Nếu như thật sự là vậy thì chờ cô xấu mặt là được rồi.
An Định Nhiên cười nhạo một tiếng, ánh mắt nhìn An Đào Đào tràn ngập ác ý.