"Có phải sáng nay cậu ăn mứt táo không? Sao lại ngọt thế?"
Chu Mễ nhìn cô đầy thẹn thùng, ngay cả trên mặt cũng nhiễm ánh hồng.
An Đào Đào có hơi kỳ quái nhìn cô ấy: "Không. có, tớ có ăn mứt táo đâu."
Chu Mễ hiển nhiên không tin: "Vậy sao giọng của cậu có thể ngọt như vậy hả?"
An Đào Đào kinh ngạc liếc nhìn cô ấy, sau đó che miệng cười nói: "Ngọt ư? Giọng tớ là tự nhiên nha, nếu cậu nói ngọt thì cứ coi là ngọt đi
Lúc họ đang đùa giỡn với nhau, một giọng nam nhẹ nhàng vang lên: “Thiên thần nhỏ, mấy ngày nữa cậu có định châm cứu cho anh trai tôi không?”
Không cần nhìn, An Đào Đào cũng biết là Kỷ Thần đang nói.
An Đào Đào gật đầu theo bản năng, cười hỏi: "Anh Kỷ Liên Quân mấy ngày nay cảm thấy thế nào rồi?"
“Chân vẫn còn rất đau, nhưng hình như so với trước đã có lực hơn.” Kỷ Thần vuốt ngực, nói với vẻ mặt đầy vui mừng. Phải biết rằng trước kia anh của cậu ta không có chút cảm giác nào, nhưng hiện tại có thể cảm nhận được đau đớn cùng với cảm giác có lực. Điều này đã nói lên mọi chuyện đang dần trở nên tốt hơn, đến nỗi chuyện đứng lên được cũng là chuyện sắp xảy ra.
An Đào Đào nghe xong cũng rất vui mừng: "Có lực à, vậy đúng là mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp, có nghĩa là thể chất của anh trai cậu cũng rất tốt."
'Nhắc đến anh trai mình, trên mặt Kỷ Thần. tràn đầy tự hào: "Đương nhiên, anh trai tôi khi còn ở thời kỳ đỉnh cao, thân thủ đã rất nhanh nhẹn."
Chu Mễ cũng quay sang nói chuyện phiếm với các cô: "Anh trai của cậu lợi hại chứ có phải cậu đâu, cậu tự hào như vậy làm gì?"
“Bởi vì, đó chính là anh trai tôi.” Kỷ Thần hất cằm lên, trong mắt phủ đầy quầng sáng.
An Định Nhiên ôm tờ giấy vẽ đi vào, những gì cô ta nhìn thấy là cảnh ba người nói cười vui vẻ với nhau, mặc dù cô ta ở nước S một thời gian nhưng, điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc cô ta biết được thông tin chỉ tiết về Kỷ Thần.
Đây chính là cậu hai nhà họ Kỷ, nhà họ Kỷ có danh tiếng ngang với nhà họ Lục, cũng là nhân vật có tiếng ở thành phố A.
Nhưng một nhân vật như vậy lại nói cười với con nhỏ nhà quê, thậm chí còn kéo Chu Mễ bên cạnh cô gà chó lên trời theo, đây là thế giới gì vậy? Một con nhỏ nhà quê mà cũng có thể leo lên con thuyền lớn như vậy, nhất định đã dùng thủ đoạn mờ ám gì đó.
An Định Nhiên hung hằng trừng mắt nhìn họ vài cái, tựa như chỉ có như vậy mới có thể trút bỏ lửa giận trong lòng.
'Ba người vẫn nói cười vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt u ám của An Định Nhiên.
Đến giờ ăn chiều, Tạ Như không đến chỗ họ giống như thường lệ.
Chu Mễ buồn bực nói: "Thật kỳ lạ, sao đàn chị 'Tạ Như lại không đến?"
An Đào Đào bưng hộp cơm, cười nói: "Có lẽ, có chuyện gì đó làm chậm trễ."
Đồ ăn trong nhà ăn mỗi ngày đều rất phong phú, từ trước đến nay luôn đầy đủ thị sinh viên trong trường đều là con nhà giàu chứ?
"Có thể có chuyện gì được? Chắc không phải lại bị Lâm Hiểu Kiều thảo mai kia bắt nạt đấy chứ?" Chu Mễ hung ác cắn một miếng đùi gà lớn như muốn coi nó thành Lâm Hiểu Kiều.
An Đào Đào còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài nhà
"Trời ơi, Tạ Như và Lâm Hiểu Kiều đang đánh nhau, gần đây hai người họ gây sự cũng nhiều thật."
''Tôi nhớ rõ Lâm Hiểu Kiều nhút nhát lại mảnh mai, sao có thể chủ động gây sự được? Chắc chắn là Tạ Như đã khơi mào. Công ty nhà cô ta rất lớn nên cái tính tình tiểu thư của cô ta càng lớn hơn nữa."
“Thảo nào trước kia mọc mụn, hóa ra là làm quá nhiều chuyện xấu."
Đám sinh viên không ngừng chỉ trích Tạ Như, bọn họ không biết rõ ràng tình hình thế nào, chỉ thích nhìn vào bề mặt, hoàn toàn bị lừa bởi những mánh khóe của Lâm Hiểu Kiểu thảo mai kia.
"Cái miệng quạ đen này của cậu, thật đúng là đã xảy ra chuyện..." An Đào Đào trợn mắt há hốc mồm nhìn Chu Mễ.
Chu Mễ vội vàng che miệng mình lại:" Tớ thật sự không cố ý."
Nghe thấy những lời đàm tiếu bên ngoài, sắc mặt An Đào Đào thay đổi: ''Chúng ta ra ngoài xem Sao."
Chu Mễ cũng rất tức giận, cô ấy hùng hổ bước ra ngoài, muốn đi cổ vũ Tạ Như đánh chết nhỏ thảo mai kia!
Khung cảnh bên ngoài nhà ăn cực kỳ hỗn loạn, Tạ Như và Lâm Hiểu Kiểu bị bao vây thành một vòng tròn, đám sinh viên bên ngoài không sợ lớn chuyện, vẫn đang không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ. Bọn họ giống như đám anh hùng bàn phím trên mạng, cứ tóm được ai lại là quở trách một trận, hoàn toàn không màng đến nguyên nhân kết quả.
Chu Mễ nghiến răng, tức giận đến muốn lôi bọn họ ra ngoài đánh cho một trận: "Những người này bị điên à?"
“Chúng ta đi tìm đàn chị Tạ Như trước đã.”
An Đào Đào không có cách lấp kín mồm của quần chúng, chỉ có thể nhìn xem tình hình như nào.
Hai người phải rất cố gắng hết sức mới chen vào được, vừa chen vào đã thấy hai người đang đối đầu nhau.
Tạ Như tức giận trừng mắt, hai con mắt đỏ ngầu, giống như đang nhìn kẻ thù, trông rất khủng bố.
Lâm Hiểu Kiểu đang khóc nức nở, đôi mắt đỏ như quả hạch đào, thân hình mảnh mai, như thể có cơn gió thổi qua sẽ ngã ngay. Cô ta phát huy hết khí chất của con nhỏ thảo mai một cách nhuần nhuyễn, không có gì lạ khi cô ta thu hút được sự đồng tình của mọi người.
Nếu không phải biết nhân phẩm của Lâm Hiểu Kiều rất tệ, có lẽ họ cũng sẽ bị
“Con mợ nó, thế giới nợ cô ta giải Oscar hả?”
Chu Mễ trợn tròn mắt, nhìn với ánh mắt không thể tin nổi.
An Đào Đào cau mày, vẻ mặt phức tạp.
Có vẻ còn diễn tốt hơn so với mấy bà ở quê, thật là có nhiều kinh nghiệm mà...
An Đào Đào kéo Chu Mễ về phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Chị Tạ Như, chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy bọn họ, Tạ Như như tìm được chỗ dựa, trong lòng đau xót suýt chút nữa rơi nước mắt:" Không ngờ Lâm Hiểu Kiểu lại có một bản sao công thức, nếu không phải chị tình cờ phát hiện thì hôm nay cô ta đã bán bản sao này đi mất rồi."
Hôm nay cô ấy tình cờ nghe thấy Lâm Hiểu Kiểu gọi cho ai đó. Nói là muốn bán thứ gì đó, còn muốn bán với giá hàng chục triệu.
Cô ấy càng nghe càng cảm thấy có gì đó không ổn, cái gì có thể bán được mấy chục triệu?
Mãi đến cuối cùng cô ấy mới nghe được công thức làm bánh quy gì đấy, trong nháy mắt máu chảy ngược lại,toàn thân lạnh toát, lao thẳng vào giật điện thoại của Lâm Hiểu Kiều, vừa nhìn phát đúng thật là trong điện thoại của cô ta có một bức ảnh. Mà bức ảnh đó chính là công thức làm bánh quy của công ty họ, không ngờ Lâm Hiểu Kiểu còn chụp ảnh và giữ lại cho mình như vậy.
Nếu hôm nay cô ấy không phát hiện ra, thành quả nghiên cứu của công ty bọn họ sẽ bị người khác mua lại, tiền nghiên cứu cũng đổ xuống sông.
'Tạ Như thuật lại nhanh chóng những gì đã xảy ra ngày hôm nay, nói xong câu cuối cùng, đôi mắt cô ấy tràn đầy vẻ hung dữ, ước gì có thể ném. Lâm Hiểu Kiều xuống sông.
'Nghe vậy, An Đào Đào và Chu Mễ cũng đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc.
Con nhỏ thảo mai tham lam này lại muốn bán bản sao công thức của người ta, thậm chí còn muốn bán nó với giá hàng chục triệu.
Hành vi trộm cắp và buôn bán này hoàn toàn có thể cấu thành tội phạm.
An Đào Đào và Chu Mễ quay đầu lại nhìn Lâm. Hiểu Kiểu với vẻ mặt phức tạp.
Lâm Hiểu Kiểu vẫn đang khóc sướt mướt, yếu đuối tựa như một bông hoa mỏng manh dưới mưa,