Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 192: C192



An Định Nhiên nghe xong, cũng vô cùng, khiếp sợ, gian hàng và camera là đo các cô đập sao?

Nhưng vì sao bọn họ lại tới đập đồ?

Lớp cô ta không hề đụng chạm gì đến hai người này, sao lại hợp tác với nhau đập gian hàng của lớp bọn họ chứ?

An Định Nhiên không thể nào hiểu nổi, chỉ có thể nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nhìn một lúc, đột nhiên cô ta nhớ ra cái người tên Lâm Hiểu Kiểu này hình như từng xảy ra xung đột với An Đào Đào.

Chẳng lẽ bọn họ muốn trả thù An Đào Đào, cho nên mới tới đập đồ sao?

An Định Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, bèn ngoảnh đầu nhìn chằm chằm cô, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.

An Đào Đào tựa như cảm nhận được ánh mắt của cô ta, nghiêng đầu lại nhìn, bỗng đối diện với ánh mắt đầy lửa giận của An Định Nhiên, cô ta đang tức giận đùng đùng, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy!

An Đào Đào bình tĩnh nhìn đối điện với cô ta.

Dù sao thì An Định Nhiên luôn gây phiền phức, tỏ thái độ với cô, cô cũng đã quen rồi.

An Đào Đào nhìn một lúc, thì cũng bình tĩnh thu hồi ánh mắt, giống như chẳng nhìn thấy gì cả.

An Định Nhiên siết chặt tay, tức tới nỗi giậm. chân giậm cẳng.

Lúc này, Lâm Hiểu Kiểu và Mạnh Manh ở trên bục yên lặng một lúc rồi nói: “Vì xảy ra xung đột với một vài người nào đó cho nên chúng tôi mới muốn trả thù, vì thù hận mất khôn nên chúng tôi đã làm ra chuyện sai trái, bây giờ chúng tôi nói rõ tất cả mọi chuyện, hi vọng mọi người có thể tha thứ cho chúng tôi.”

Xung đột?


Các bạn sinh viên vừa nghe xong, lập tức như được nạp full năng lượng.

“Tôi nhớ lần trước Lâm Hiểu Kiểu và Tạ Như xảy ra tranh chấp, hình như An Đào Đào đứng ra đòi lại công bằng giúp đúng không? Cậu ta nói xung đột, không phải là vì chuyện này đấy chứ?”

"Vậy các cậu ấy đúng là ăn no rửng mỡ rồi, An Đào Đào là ai cơ chứ, thế mà các cậu ấy cũng dám trả thù được, đúng là tự đi tìm chết.”

“Ban đầu tôi còn cho rằng nhận lỗi và thôi học trước mặt mọi người đã ác lắm rồi, nhưng bây giờ tôi cảm thấy như vậy còn tốt đẹp chán, nếu như để Cửu Gia biết được, sẽ bỏ qua nhẹ nhàng như thế này sao? Chắc chắn sẽ khuấy cho gia đình các cậu ấy đến trời long đất lở."

Nhớ đến sự hung tàn của Lục Sóc, đám sinh viên cũng bị dọa cho sợ hãi, bỗng không đám nói gì nữa.

Đủ để thấy được sự đáng sợ của Lục Sóc!

Hai người kia vừa nói xong, thì lại cúi đầu.

Mạnh Manh nghĩ đến sự tàn bạo trong đôi mắt của Lục Sóc, cô ta lại ngẩng đầu lên bổ sung thêm một câu: “Mặc dù tôi tiếp tay làm loạn, nhưng tôi cũng có lòng riêng, thật ra tôi không ưa cái kiểu ra vẻ kiêu ngạo của An Định Nhiên, nên đã xúi giục Lâm Hiểu Kiều tới đập đồ...”

Cô ta vừa nói xong thì các bạn sinh viên bỗng nhìn sang An Định Nhiên.

An Định Nhiên không ngờ mình lại trở thành mục tiêu công kích, giận tới mức run lầy bẩy.

Cô ta kiêu ngạo gì cơ?

Kiêu ngạo thì bị người ta ghen ghét, kéo đến đập gian hàng hay sao?


Đây là cái lý lẽ hài hước gì vậy?

An Định Nhiên tức tới nỗi mặt mũi xanh mét, nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì, chỉ có thể nuốt cơn giận vào trong bụng.

Cũng không sao, qua mấy ngày nữa là cô ta đã có thể đạt được vị trí cao hơn, đến lúc đó, ai còn đám tỏ thái độ với cô ta chứ? Nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp sau này, An Định Nhiên cong môi, nở nụ cười ngu ngơ.

An Đào Đào cũng không ngờ bọn họ lại chỉ đích danh ra, có lẽ là đã bị Lục Sóc đọa sợ, cho nên mới nói chỉ tiết như vậy, mong rằng Lục Sóc đừng, đụng đến gia đình họ, đúng là suy nghĩ xa xôi mà.

Sau khi nói ra tất cả hành vi sai trái của mình, Lâm Hiểu Kiểu và Mạnh Manh cầm đơn thôi học, xấu hổ quay đầu bỏ chạy.

Hai người bọn họ sẽ không còn cách nào có thể đặt chân đến ngôi trường này nữa.

Sai một li, đi một dặm.

Đến khi người đã đi rồi, hiệu trưởng lại kêu gọi các bạn sinh viên phải đoàn kết tương thân tương ái, không được ăn miếng trả miếng, sau khi có được câu trả lời chắc chắn của các bạn sinh viên, hiệu trưởng mới bước xuống bục, yên tâm rời đi.

Lễ chào cờ kết thúc, các bạn sinh viên vẫn đang nghĩ đến chuyện thôi học, không khỏi cảm thấy hốt hoảng.

Xem ra sau này phải thật cẩn thận, không được làm ra chuyện gì ngu ngốc, nhất là không được chọc vào An Đào Đào.

Cô là đầu của tim của Cửu Gia, Lục Cửu Gia còn đặc biệt tới xem cô trong lễ hội văn hóa đấy.


Các bạn sinh viên không đám ở lại lâu, nhanh chóng tản đi, trong phút chốc hội trường chỉ còn lẻ tẻ vài người.

Lúc này, Tạ Như lau đôi mắt đỏ ửng, khuôn mặt khổ sở đi đến trước mặt An Đào Đào nói: “Bác sĩ An, mặc dù Lâm Hiểu Kiều không nói thẳng ra, nhưng chị biết chị đã làm liên lụy đến em, Lâm Hiểu Kiều nhớ mãi trong lòng nên mới muốn trả thù em, chị thật sự không có mặt mũi nào để nhìn em nữa.”

“Là đo Lâm Hiểu Kiều làm, chị có làm gì đâu mà phải xấu hổ?” An Đào Đào nhìn cô ấy, nở nụ cười ấm áp.

Chu Mễ cũng ngạc nhiên với những chuyện đã xảy ra, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cô ấy cũng cười nói: “Lâm Hiểu Kiểu tự đào hố chôn mình, sao đàn chị phải thấy như vậy chứ?

Tạ Như vẫn thấy xấu hổ: “Nhưng nếu các em không giúp chị, Lâm Hiểu Kiều cũng sẽ không trả thù các em, chị chính là nguyên nhân của mọi chuyện.”

“Đừng nói như vậy.” An Đào Đào vỗ vai Tạ Như, động viên: “Chẳng lẽ bọn em để mặc cho con nhỏ thảo mai Lâm Hiểu Kiều kia bắt nạt chị sao? Người giống như cô ta có lẽ sẽ không chịu yên phận đâu, cho dù không phải chị, em nghĩ sau này cô ta cũng sẽ gây sự với em.”

Giọng nói của cô dịu đàng ngọt ngào, có thể làm yên lòng người khác.

Tạ Như nghe xong, cũng thoải mái hơn ít nhiều: “Cảm ơn em, chị thấy tốt hơn nhiều rồi."

An Đào Đào lại vỗ vai cô ấy, an ủi nói: “Dù sao thì bây giờ con nhỏ thảo mai kia cũng đã nghỉ học, sau này không cần phải lo lắng điều gì nữa rồi.

Nghĩ đến cuộc sống yên bình sau này, hai mắt Tạ Như sáng lấp lánh: “Đúng vậy, sau này chúng ta có thể thoải mái học hành trong trường rồi, cũng không cần phải quan tâm đến con nhỏ thảo mai đó nữa.”

“Không còn con nhỏ thảo mai, nhưng vẫn còn một con nhỏ thích thể hiện đấy.” Chu Mễ nói một câu không đầu không đuôi.

An Đào Đào và Tạ Như ngây người: “Con nhỏ thích thể hiện nào cơ?”

Chu Mễ nhếch môi, cười hì hì nói: “Chính là An Định Nhiên đó, cô ta kiêu ngạo như thế, không phải là kiểu thích thể hiện à?”


An Đào Đào chớp chớp mắt, đúng là hợp lý thật.

Tạ Nhi xoa xoa tay, bỗng nhiên nói: “Đàn em Đào Đào này, chị có chuyện muốn nhờ em.”

An Đào Đào cười hỏi cô ấy: “Chuyện gì thế ạ?"

“Chuyện là..." Tạ Như ngập ngừng một lúc rồi mới nói ra: “Chị có một người chị họ, chị ấy cũng mọc mụn đầy mặt như chị, đã đi khám rất nhiều bác sĩ rồi nhưng đều không khỏi, nhất là khi đi coi mắt, đẳng trai nhìn thấy khuôn mặt đầy mụn của chị ấy đều quay đầu bỏ chạy nên chị ấy tự tỉ lắm, gần đây cứ luôn buồn rầu không vui.”

Cô ấy có thể hiểu được cảm giác đó!

Khuôn mặt đầy mụn thật sự rất khó chịu, không chỉ mất thẩm mĩ, còn bị người ta soi mói như con khi.

Không chỉ như vậy, trong mắt bọn họ còn thể hiện sự chê bai, chỉ mong sao có thể tránh ra xa nhất có thể, càng khiến người ta cảm thấy khó chịu.

“Chị muốn em điều trị cho chị họ chị sao?” An Đào Đào vừa đi vừa vươn vai nói.

Lúc này có gió thổi ấm áp thổi qua, An Đào Đào ngáp một cái.

“Đúng vậy.” Tạ Như có hơi kích động nói: “

Trước đây chị họ chị rất xinh đẹp, nhưng không. biết vì sao đột nhiên lại bị mọc mụn, cho nên chị muốn nhờ em khám cho chị họ, để chị ấy có thể lấy lại sự tự tin.”

Chữa trị mụn rất đơn giản, An Đào Đào không. có lí do gì mà phải từ chối.

Cô mỉm cười gật đầu: “Được ạ, vậy bao giờ chúng ta đi gặp chị họ chị?”

“Hôm nay sau khi tan học có được không, chị đã nói với chị họ rồi, chị ấy rất muốn gặp em!” Tạ Như nắm cổ tay cô, kích động nói.


— QUẢNG CÁO —