4 giờ sáng, vừa hạ cánh máy bay, ra khỏi cổng chờ, hắn đã thấy một chiếc xe màu đen đậu ngay trước cổng. Nhanh chóng lên xe rồi đi về nhà.
- Mừng thiếu gia trở về!!
Quản gia Trình niềm nở nói
- Ừ, cô ấy đã ngủ?
- Vâng, đã ngủ từ lâu rồi
Cố Minh Thiên nhận được câu trả lời, xách vali bước lên cầu thang, bác Trình biết đã hết nhiệm vụ nên đã tắt đèn đóm rồi vào ngủ.
Cạch
Mở cửa phòng ra, đập vào mắt hắn là thân hình nhỏ bé đang nằm ôm chiếc gối của mình, cái chân bó bột phải lót thêm một cái gối phía dưới. Để vali ở đó, hắn lột chiếc áo vest để lên ghế, gỡ bỏ cà vạt quăng sang một bên. Cởi hẳn hai núc áo ra, sắn tay áo lên đến cùi chỏ
Nhìn hắn bây giờ rất quyến rũ, Cố Minh Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống xem xét cái chân của cô, nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, lòng hắn bỗng dưng cảm thấy nặng nề. Nhìn cô ngủ say như vậy, có ý định trèo lên ngủ cùng, nhưng suy nghĩ lại thì vẫn nên đi tắm thì hơn.
Tiếng nước chảy xối xả trong phòng tắm, làm cho Đàm Linh Chi có chút mông lung, nhưng nghĩ chắc là nghe lầm nên cũng không muốn dậy để kiểm tra, vì tác dụng của thuốc khá mạnh nên hành cô mệt mỏi mấy ngày nay.
Lần này lại cảm giác thật hơn, một bên nệm đang lún xuống, cái gối của hắn cô đang ôm trong tay cũng được nhẹ nhàng lấy ra, rồi đến cảm giác ai đó bợ đầu mình lên lấy tay họ gối đầu mình, đến cái cảm giác được hắn ôm vào lòng cũng ùa về. Chân thật hơn nữa là cô cảm nhận được mùi hương thân quen trên cơ thể người đàn ông đó đang thoang thoảng đâu đây.
Lần này Đàm Linh Chi quyết định mở mắt kiểm tra xem là ai, mắt nhắm mắt mở cô thấy thoáng là bờ ngực săn chắc, ngước mắt lên nhìn, lần này cô đã nhìn thấy rõ, là hắn!
Hắn về rồi sao? Cô nhẹ giọng hỏi:
- Anh về rồi hả?.
||||| Truyện đề cử: Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy |||||
- Ừ, ngủ đi, tôi mệt rồi.
Linh Chi không phản bác, Cố Minh Thiên nhìn xuống đã thấy cô gái nhỏ vùi đầu vào lòng ngực hắn mà ngủ một cách miên man. Hắn cũng vì vậy mà vui vẻ ôm cô ngủ, còn chuyện kia thì đến sáng truy cứu vẫn còn được.
•••••••••
Sáng sớm, cô mở mắt ra đã thấy khuôn ngực săn chắc đập vào mặt, không phải mơ? Là hắn về thật sao? Đêm hôm qua Đàm Linh Chi cứ nghĩ mình bị ảo giác, nhưng không! Rõ ràng cô cảm nhận được hơi ấm của hắn, mùi hương trên cơ thể hắn cô có thể cảm nhận rõ rệt. Đàm Linh Chi nghe rõ nhịp tim đập của Cố Minh Thiên.
Đàm Linh Chi khẽ nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt mình, ngón tay thon dài không tự chủ được mà đưa lên sóng mũi hắn kéo dọc một đường xuống. Chăm trú nhìn người đàn ông có sắc đẹp không tì vết này mà đã quên bẳng đi chuyện đêm hôm đó hắn đã làm những gì!?
- Ngắm đủ chưa?
Một giọng nói trầm ấm vang lên, là phát ra từ hắn
Đàm Linh Chi vội vàng thu tay về, có ý muốn rời khỏi nhưng chính là bị hắn ôm chặt lại không cho chạy thoát.
- A..anh dậy khi nào?
- Lúc nãy
Cố Minh Thiên đã dậy trước cô mười phút, nhưng vì có chút luyến tiếc mùi hương này nên đành lười biếng nằm thêm một chút nữa. Hắn nhớ chuyện những bức hình, lập tức với tay lấy điện thoại mở lên. Đưa thẳng vào mặt cô rồi chỉ nói hai chữ.
- Giải thích?
Đàm Linh Chi vừa mới ngủ dậy, vừa mới bị hắn làm cho giật mình, bây giờ lại thêm một phen hú hồn. Cô nhìn rõ bức ảnh, chính là cô lúc ở thư viện và cả cậu bạn lấy giúp cô cuốn sách.
Đàm Linh Chi thở dài rồi bất mãn nói.
- Em đi thư viện tìm sách, thấy cuốn sách đó nhưng không lấy tới, đang tìm cách lấy thì cậu bạn đó lấy dùm, sau đó em đứng cảm ơn anh ta vì phép lịch sự cơ bản. Và em không biết anh ta là ai cả!
Đàm Linh Chi giải thích cặn kẽ, hy vọng là sự thông minh ngàn vàng của hắn có thể hiểu những lời đơn giản mà cô nói, huống hồ những lời đó còn dễ hiểu hơn những công trình đồ sộ mà hắn đầu tư và khai triển.
- Ừ, vậy thì tốt
Cố Minh Thiên xuống giường rồi nhấc bổng cô vào phòng tắm
- A, an..anh làm gì vậy? Thả em xuống
Đàm Linh Chi không phản ứng kịp, đã bị hắn nhấc bổng
- Chân như vậy còn muốn tự đi? Tôi còn chưa tính chuyện em chạy nhảy để té cầu thang thế này.
Cố Minh Thiên cau mày nhìn cô nói, giọng nói có chút khàn khàn
- Thì...thì tại sàn trơn, nên mới trượt chân té...
Linh Chi giải thích lí nhí trong miệng, nhưng vẫn đủ hắn và cô nghe.
Sau khi đưa cô vào phòng tắm, hắn nhìn cô lại muốn giở trò. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn không nên, hắn kìm hãm lại trò chơi bị nhiễm sắc dục này, đợi khi cái chân cô lành lặn rồi muốn giở bao nhiêu trò đồi bại cũng được.
Cô mừng vì hắn đã đóng cửa lại và đi, còn hắn thì bất mãn đóng cửa ngậm đắng nuốt cay mà đi sang phòng khác vệ sinh cá nhân!!
Sau nửa tiếng, hắn bế cô xuống phòng ăn, chị Vân thấy sự xuất hiện của hắn thì có chút bất ngờ, chẳng phải bác Trình bảo thiếu gia đi công tác một tuần sao? Mà sao bây giờ lại có mặt ở đây???
- Ăn đi
Cố Minh Thiên thản nhiên gắp miếng thịt bò đưa vào dĩa của Đàm Linh Chi.
*Ăn đi, mau chóng khỏe để tôi còn giở trò với em* Trong đầu hắn lại suy nghĩ bậy bạ, mà Đàm Linh Chi vốn không hề hay biết, vẫn vô tư ngồi ăn đó thôi!!
————————
Đây là bộ truyện mà có lẽ tui tâm đắc nhất, mong mọi người đọc và ủng hộ. Cũng mong các độc giả thích, nếu có sai sót, mọi người có thể góp ý kiến. Tui sẽ sửa sai nhé