Quản gia Trình vì lo cho cô nên đã kể toàn bộ sự việc kể cả chuyện Mạn Thư Kỳ cầu xin cô rời xa hắn, đến chuyện mẹ hắn tát cô và dùng tiền muốn cô rời xa con trai bà.
Sau khi nghe xong chuyện lúc trưa, Cố Minh Thiên đã ngầm hiểu ra vấn đề, gật đầu rồi nhanh chóng lên phòng, vừa lên phòng nhìn sang cái tủ trước cửa, khay thức ăn đã nguội lạnh từ bao giờ, hắn khó chịu nhưng vẫn tiến tới nhẹ nhàng gõ cửa
Cốc..cốc..cốc
- Linh Chi, tôi về rồi, em đừng sợ! Mở cửa ra cho tôi được không?
Bên trong không phản hồi gì, là một sự im lặng bao trùm lấy không gian này, Cố Minh Thiên bắt đầu chuyển từ khó chịu sang thành lo lắng, hắn trấn an bản thân kêu thêm lần nữa
- Tiểu Chi ngoan, mở cửa ra cho tôi được không? Có tôi họ sẽ không làm gì em nữa...!
Vẫn không có phản hồi, hắn lo lắm rồi mới nhanh chóng sải bước xuống lầu, tự thân đi lấy chìa khóa dự phòng lên mở cửa.
Cạch
Vừa mở cửa bước vào, đập vào mắt hắn là Đàm Linh Chi bất tỉnh nhân sự đang nằm sõng soài dưới nền gạch lạnh lẽo kia, Cố Minh Thiên vừa hoảng vừa sợ, hắn lập tức chạy lại cố gắng kêu cô như vô dụng.
- Linh Chi, Linh Chi, mở mắt ra nhìn tôi!!!
Hắn bế cô đặt lên giường, nhanh chóng kêu quản gia gọi bác sĩ đến. Tay bác Trình vừa run vừa bấm số gọi cho bác sĩ Lưu nhanh chóng đến đây.
Cố Minh Thiên vừa về đã bị cô dọa cho một phen hú hồn, hắn ngồi xuống giường, trong lòng có chút nặng nề lẫn cảm giác đau nhói, đặt tay lên một bên má bị sưng của Đàm Linh Chi thì biết mẹ hắn đã mạnh tay đến mức nào.
- Chết tiệt, ra tay mạnh cỡ này sao? Mạn Thư Kỳ tôi không tính với cô một lần, cô chính là không sợ
Cố Minh Thiên nổi máu điên lên, lời nói có chút đáng sợ.
Bác sĩ Lưu đến và bắt đầu khám cho Đàm Linh Chi.
Sau ba mươi phút, Lưu Bằng quay qua nói với hắn
- Thiếu phu nhân bị sưng một bên má, ngoài ra dạ dày rất yếu nên mới dẫn đến tình trạng cơ thể bị ngất thế này, sau này lão đại đừng để lập lại tình trạng thế này nữa, là đau dạ dày cấp tính đó, rất nguy hiểm
Lưu Bằng vừa nói vừa dọn dẹp đồ nghề, nhưng vừa xoay qua đã thấy lão đại của anh ta không để ý đến lời nói, chỉ để ý đến người nằm trên giường. Lưu Bằng lắc đầu rồi cũng để lại một số thuốc, sau đó là xin phép rời đi.
Lưu Bằng được Cố Minh Thiên nhặt về nuôi trong một lần đi công việc với ba mẹ, từ lần đó Lưu Bằng luôn theo sát Cố Minh Thiên như là một cánh tay trái đắc lực, những lần bệnh của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng lăn lộn trong giới hắc đạo bấy lâu nay nên anh ta biết được lão đại của anh ta khó mà gần nữ sắc dù chỉ một lần. Mà lần này lại vì cô gái này mà lo lắng đến vậy chắc hẳn là một người quan trọng.
( Chết tiệt, mình không nên để con nhóc này một mình, Mạn Thư Kỳ tôi nhất định sẽ tính sổ với cô)
Cố Minh Thiên ngồi đó với dòng suy nghĩ đinh ninh chắc như đinh đóng cột của mình, bàn tay vô thức sờ nhẹ lên đôi gò má đang bị sưng tấy kia. Hắn ngồi gần cả tiếng đồng hồ mới chịu đi tắm.
Tắm xong thấy cô vẫn chưa tỉnh, liền nhớ lại lời lúc nãy Lưu Bằng đã nói, dấu hiệu của Đàm Linh Chi chắc có lẽ phải mất vài tiếng hoặc đến sáng mới có dấu hiệu tỉnh lại, hắn cũng vì vậy mà cảm thấy bản thân chợp mắt được một chút, Cố Minh Thiên không nằm lên giường với cô, nhằm để cho cô chút thoải mái nên đã chịu thiệt thòi một tí là ngủ ở bộ ghế lông ở trong phòng.
Chụt
Hôn lên trán Linh Chi một cái đầy ngọt ngào rồi nói
- Ngủ ngon vợ nhỏ.
Hắn tắt đèn sau đó là ôm mền gối ra bộ ghế nằm ngủ.
••••••••••
Sáng sớm, hắn dậy từ 5 giờ sáng chỉ vì lí do đơn giản là
Không có cô hắn ngủ không ngon.
Mẹ kiếp!!!
Nhìn lên giường đã không thấy cô đâu? Mới có năm giờ sáng mà cô lại đi đâu đi? Hắn tìm kiếm cô từ trong phòng tắm và ở trên lầu nhưng vô ích, liền xuống phòng bếp thấy cô đang đứng ở đó loay hoay nấu đồ ăn, Cố Minh Thiên hắng giọng một cái.
- Ưm hưm
Đàm Linh Chi nghe thấy tiếng động liền xoay lại nhìn..
Là hắn!? Sao hắn lại dậy ngay giờ này, lúc nãy tỉnh dậy cô thấy hắn nằm ngủ ở sô pha, sợ hắn đau lưng có ý muốn gọi Minh Thiên dậy để lên giường nằm. Vì cô mà hắn phải ngủ sô pha thì cô có chút áy náy, nhưng sợ vì chuyện đó mà đánh thức anh nên cô không làm. Vừa hay cái bụng lại ọt ẹt đói muốn meo râu, liền xuống phòng bếp nấu chút gì đó ăn lót dạ.
- Anh..anh dậy lúc nào đấy?
- Tôi vừa dậy, em nấu gì đó?
Cố Minh Thiên nhướng mày hỏi cô rồi nhìn cái nồi đang sôi sùng sục ở phía sau đang nghi ngút khói. Nào ngờ mùi thức ăn hấp dẫn đó lại khiến cho hắn có chút đói bụng.
- E...em đói nên nấu chút mì để ăn
Đàm Linh Chi vội tắt bếp rồi bưng ra bàn, sau đó quay vào trong lấy chén đũa nhưng lại khựng vài giây.
- Tôi cũng muốn ăn
Cố Minh Thiên thấy sự hấp dẫn đó cũng không kìm được dạ dày mà muốn nếm thử một chút.
Đàm Linh Chi thành thạo gắp một đũa mì đầy ấp cho vào bát của Minh Thiên, liền nói:. đam mỹ hài
- Anh ăn thử món bình dân này xem sao, thường ngày ăn món ngon của đầu bếp nấu chắc anh quen rồi
Đàm Linh Chi đang ngồi say sưa nói, quay lại đã thấy tên ngồi kế mình đã ăn hết một bát, cô có chút giật mình nhưng rồi cũng nhanh chóng ăn nếu không ăn thì chút nữa sẽ còn cái nồi không mất.
- Tôi thấy ngon là được
Cố Minh Thiên lúc này mới trả lời rồi vẫn tiếp tục cuối đầu xuống ăn.
Ăn uống dọn dẹp xong, tắt đèn vì bây giờ vẫn còn quá sớm, hắn kéo cô lên phòng rồi lấy thuốc cho cô uống. Đàm Linh Chi vốn không nhớ chuyện xảy ra lúc tối nhưng vẫn nhớ chuyện mẹ hắn tìm gặp cô.
Đúng là căn da bụng, trùng da mắt, cả hai trèo lên giường, hắn ôm cô vào lòng rồi nói.
- Chuyện mẹ tôi đến tìm em, tôi nhất định sẽ giải quyết, không cần sợ!?
Nghe được lời nói chắc nịch này cô vốn cũng không còn sợ hãi nữa, mà thay vào đó cảm giác an toàn. Đàm Linh Chi im lặng không nói, cả hai đều chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Đàm Linh Chi và Cố Minh Thiên ngủ đến tận trưa mới dậy.
————————
Đây là bộ truyện mà có lẽ tui tâm đắc nhất, mong mọi người đọc và ủng hộ. Cũng mong các độc giả thích, nếu có sai sót, mọi người có thể góp ý kiến. Tui sẽ sửa sai nhé