Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng

Chương 2: Cô Gái Họ Đàm



Mẹ đưa hợp đồng đó đây, chính con sẽ là người đi thương lượng với Cố Tổng!

Đàm Linh Chi không hiểu sao lần này lại gan dạ đến như vậy. Bà và Linh Hân nhìn nhau không khỏi ngạc nhiên, vì từ nhỏ bản tính cô đã nhát gan, ngược lại Linh Hân vô cùng mạnh mẽ, sẵn sàng ra mặt khi chị mình bị ức hiếp. Nhưng không hiểu sao lần này lại muốn đi đàm phán hợp đồng này với Cố Minh Thiên.

- C..chị biết mình đang nói gì không? Anh ta là Cố Minh Thiên, một tên rất đáng sợ đó chị à

- Linh Chi, con đừng suy nghĩ liều lĩnh, con không thể biết được Cố Minh Thiên đáng gờm đến mức nào đâu con

Linh Hân và bà nói hết lời để cho Linh Chi lúc này lọt được chữ nào thì lọt.

- Không sao, hai người đừng lo. Con sẽ có cách thuyết phục

Với trí thông minh của Linh Chi thì cô nghĩ không có gì là khó, nhưng cô không biết Cố Minh Thiên lớn hơn cô 8 tuổi, tức có nghĩa hắn hiểu biết sâu rộng hơn cô rất nhiều.

Hết cách, bà Vu Nghi mẹ kế của cô chỉ đành đưa bản hợp đồng đó ra cho Linh Chi, cô cầm lấy bản hợp đồng đi lên phòng của mình.

Cô quyết định, sáng mai sẽ đến Cố Thị xin kí hợp đồng bằng chính thực lực của mình, dù gì cô cũng học nghành doanh nghiệp nên có chút hiểu biết, nên lần này quyết đánh liều một phen.

••••••••••

- Cố Tổng, sao anh lại không kí hợp đồng với Đàm Thị, tôi thấy bản kế hoạch của họ rất ổn

Trợ lí Tư thắc mắc hỏi anh

Cố Minh Thiên không trả lời, chỉ cười nhẹ một cái. Giọng nói khàn đặc vang lên

- Chỉ là muốn con mèo nhỏ đó tự tìm đến

Hắn chỉ nói gỏn gọn như vậy, Tư Hiên cũng không dám hỏi gì thêm nên đã đi làm việc của mình.

RẦM

Người đàn ông không kiêng nể đạp thẳng một phát vào cửa, thái độ bực dọc đi thẳng vào trong, ngồi xuống sô pha rót trà uống đầy tùy ý. Cố Minh Thiên dừng tay, cau mày nhìn lên, thái độ có chút lồi lõm đối với người trước mắt.

- Hà Lục Quân? Cậu chán sống hả?

Cố Minh Thiên gằng tên anh ta

- Này, tôi xin lỗi vì đã đạp cửa nhưng cậu đừng giở giọng đó với tôi. Nghe cứ ớn làm sao ấy?

- Cậu nên biết điều một chút! Hôm nay đến đây có việc gì?

Cố Minh Thiên cuối mặt xuống sấp tài liệu trên bàn, vào thẳng vấn đề hỏi Hà Lục Quân.

- Tôi cần cậu giúp một việc

- Việc gì?

- Cậu trong giới hắc đạo chắc cũng biết Thụy Ngạn nhỉ?

Hà Lục Quân dằm dè hỏi

- Ừ, có việc gì sao?

Cố Minh Thiên vẫn không có ý định ngước mặt lên nhìn người đối diện mình.

- Lão ta đang có tên trong danh sách truy bắt tội phạm của tôi lần này, tôi đang nhắm tới việc làm ăn phi pháp, buông bán ma túy của lão ta. Tôi dự định nhờ cậu giúp để triệt phá đường dây buôn bán chất cấm này?

Thật ra Hà Lục Quân không chỉ điều hành Hà Thị mà còn là một cảnh sát, trong cấp bật quân hàm anh là Thiếu Tướng trẻ tuổi trong nghành ít ai biết được. Lần này lại được đảm nhận hồ sơ triệt phá đường dây buông bán chất cấm của Thụy Ngạn

- Lão cáo già đó đã nhiều năm hoạt động trong buông bán chất cấm phi pháp, đám người chỉ toàn tép riu. Cậu có thể dư sức bắt ông ta, không cần nhờ đến tôi.

- Nhưng... Ông ta là người của Đàm Gia, Đàm Thụy Ngạn

Cố Minh Thiên nghe đến đây liền dừng bút ngước nhìn Hà Lục Quân

- Đúng như cậu suy nghĩ! Là bác của cô gái họ Đàm lúc trước từng trải qua một đêm với cậu

- Vậy sao? Cậu cứ điều tra rồi tóm gọn ông ta từ từ đi, cần gì thì cứ nói tôi.

- Được, cảm ơn cậu

Hà Lục Quân cuối cùng cũng rời đi, anh ta nói cô gái họ Đàm từng trải qua một đêm với Cố Minh Thiên là ai?

••Quay về khoảng 2 tháng trước đó••

Đàm Linh Chi mới vừa kết thúc mối tình 3 năm chỉ vì phát hiện bạn trai mình ngoại tình với hoa khôi của trường, vừa buồn vừa chán. Ngồi trong lớp học ủ rủ, Cẩm Vân thấy thế liền đánh liều một phen, nói ra suy nghĩ táo bạo của mình.

- Này Linh Chi, đi xõa không? Nhìn cậu ủ rủ quá đi mất

- Xõa cái gì mới được, mình không biết phải làm sao hết

Đàm Linh Chi nằm ra bàn thở dài vài tiếng

- Mình có chỗ này hay lắm, mình cũng hay lui tới. Bảy giờ tối nay mình đón cậu nhé

- Được

Tan học, Đàm Linh Chi về nhà thật nhanh để sửa soạn cho cuộc hẹn tối nay.

Đúng 7 giờ, Cẩm Vân đã tới, cả hai cùng nhau đi đến một quán bar nổi tiếng nhất nhì thành phố này.

Bước vào, thứ đầu tiên khiến Linh Chi nhăn mặt là tiếng nhạc xập xình. Ban đầu có vẻ không quen, nhưng được một lúc Linh Chi ngấm hơi men trong người liền ra hòa nhịp cùng tất cả.

- Đêm nay không say không về nhé Cẩm Vân

Đàm Linh Chi giọng điệu say khướt mà lớn tiếng nói

- Được, Linh Chi cậu hãy chơi hết mình và quên đi cái tên bội bạc kia đi

Cẩm Vân nhìn bạn mình mà nói, cả hai gật đầu nhiệt huyết. Được một lúc, Linh Chi đi từ trong tolet ra, đụng phải một đám người, với ánh mắt nửa mờ nửa ảo của Đàm Linh Chi lúc đó thì không nhìn rõ khuôn mặt điển trai trước mặt mình, mà giở giọng mắng một câu.

- Anh bị mù à? Đi không biết nhìn đường hả

Ngón tay đang chỉ quờ quạng của Đàm Linh Chi bị người đàn ông trước mặt chụp lấy và nắm chặt lại

- Cô nói ai mù?

- Tôi nói anh chứ nói ai

Cả đám người đứng phía sau Cố Minh Thiên đều trợn tròn mắt nhìn người con gái trước mắt, không biết tí nữa có bị Cố Tổng của mình giết chết ở đây hay không?

- Mà này, nhìn anh cũng có vẻ được đấy? Hay là ngủ với tôi một đêm đi, tiền không thành vấn..hức...đề

————————

Đây là bộ truyện mà có lẽ tui tâm đắc nhất, mong mọi người đọc và ủng hộ. Cũng mong các độc giả thích, nếu có sai sót, mọi người có thể góp ý kiến. Tui sẽ sửa sai nhé ♡♡

Iuu lắm ~~