Bạch Mai tức đến run người, Mạn Thư Kỳ khụy xuống, trong lòng tức điếng người. Cô ta nước mắt giàn giụa, thầm nguyền rủa Đàm Linh Chi.
- Tại...tại sao, hết lần này đến lần khác đều là vì nó, tại sao vẫn là nó..
•••••••••
Đàm Linh Chi tỉnh dậy, đại não truyền đến cơn đau dữ dội, mở mắt ra. Khung cảnh ở đây thật hoang tàn, cô nhớ lại, lúc nãy đang trên đường đi mua bánh ngọt thì có cảm giác phía sau có người theo dõi, sau đó thì cô bị đánh ngất và đem đến đây. Tay bị trói chặt, cô trước giờ chẳng gây thù chuốc oán với ai, tại sao người nào đó lại muốn hãm hại cô?
- Tỉnh rồi sao?
Giọng nói phụ nữ vang lên, nghe giọng người này có chút quen thuộc. Cô ngước mắt lên nhìn
Người đó là Mạn Thư Kỳ?
- Chị..chị muốn gì?
- Muốn mày chết
Đàm Linh Chi có chút sợ hãi với lời nói đang điên cuồng của Mạn Thư Kỳ
- Tại...tại sao? Chị không được..được làm bậy
- Tại vì mày là cái gai trong mắt của tao, tại sao mày luôn luôn được anh ấy chú ý đến? Còn tao thì làm bình phong, tao phải là vợ, phải là người phụ nữ của anh ấy!!
Mạn Thư Kỳ hét lên rồi lao đến túm tóc cô, cô ta dí sát mặt mình vào khuôn mặt đang sợ hãi của Đàm Linh Chi.
Đàm Linh Chi đau nhói phần đầu, liền kêu lên
- A!!! Đau...đau quá
- Mày sẽ phải chịu nhiều thứ đau đớn hơn như vậy gấp 10 lần, một tí nữa thôi tao sẽ khiến anh ấy kinh tởm con người mày!
- Người phụ nữ của Cố Minh Thiên chỉ có thể là tao, duy nhất một mình tao!!
Mạn Thư Kỳ buông tay ra khỏi tóc cô, Đàm Linh Chi sợ hãi vừa khóc vừa cố gắng lết ra phía sau.
- Mày biết không? Hôm nay anh ấy vì mày mà đã bỏ đi trong lúc tao sắp trở thành vợ anh ấy thì cái tên điên Lưu Bằng đến phá đám, tất cả là vì mày, tao phải giết mày, giết chết mày!!!
Mạn Thư Kỳ một lần nữa lên cơn điên, cô ta hét lên trong điên loạn. Đàm Linh Chi khóc đến mờ mắt, cô cảm thấy người đàn bà trước mắt đã không còn được bình thường nữa. Mà thay vào đó là một con ác quỷ!
- Đó là lựa chọn của anh ấy, chị đừng mù quáng nữa, Thư Kỳ làm ơn thả tôi ra...hức...hức
Đàm Linh Chi vừa lắc đầu vừa nói
- Thả mày ra? Hahaha tao tốn công bắt mày, tao đâu có ngu
Mạn Thư Kỳ cười như điên như dại
- Chị đừng mù quáng nữa, anh ấy không yêu chị
Chát
Đàm Linh Chi ngã nhào sang một bên, chiếc đầm bị sốc lên để lộ ra cặp đùi trắng nõn
Mạn Thư Kỳ tát cô một cái
- Anh ấy yêu tao, mày câm miệng
Cô ta trừng mắt nhìn Đàm Linh Chi, gằn giọng nói
- Tao sẽ không để mày đợi lâu đâu!! Vào đi
Mạn Thư Kỳ vừa dứt câu, có khoảng bốn tên đàn ông cao to bước vào, những người đó nhìn cô với đôi mắt thèm thuồng, đôi mắt nói lên sự thèm khát tình dục của bọn họ khiến Đàm Linh Chi ngày càng sợ hãi.
- Chơi chết nó cho tao, tiền không thành vấn đề
Mạn Thư Kỳ nói rồi đi lại chiếc ghế gần đó quan sát tất cả!?
Đàm Linh Chi liền tái mặt, cô cố gắng lết ra phía sau. Cô không thể nào để đám người bẩn thỉu đó chạm vào mình được, những tên đàn ông đó từ từ tiến gần lại cô
- Tr..tránh ra, các người đừng đến gần lại tôi...hức..hức
Đàm Linh Chi khóc nức nở, cô hét lên
(Minh Thiên, anh đang ở đâu? Đến cứu em..)
Trong đầu cô bây giờ chỉ mong muốn hắn nhanh chóng đến và cứu cô ra khỏi nơi đáng sợ này!?
Cố Minh Thiên cuối cùng cũng đến nơi, hắn và cả ba người Minh Duy, Lục Quân, Lưu Bằng bước xuống xe, ra lệnh cho những tên thuộc hạ bao vây toàn bộ nơi này trong âm thầm. Đứng từ bên ngoài, hắn nghe tiếng la thảm thương của Đàm Linh Chi từ phía bên trong, Cố Minh Thiên điên tiết, mặt mài đã đen xì, nhanh chân bước vào trong, trên tay còn cầm một cây súng lục
Bước vào, đập vào mắt hắn là cảnh Đàm Linh Chi bị bốn tên đàn ông đó đang xé nát chiếc đầm trên người cô, hắn điên lên liền bắn một phát vào cánh tay phải của tên đang chuẩn bị chạm vào nơi đó.
- Aaaaaaa
Tên đó bị bắn liền gào lên, những tên khác thấy vậy liền dừng tay.
- Mi..Minh Thiên, cứu..cứu em...
Đàm Linh Chi nhìn thấy hình bóng hắn, liền lên tiếng sau đó bất tỉnh nhân sự!
Mạn Thư Kỳ có chút hoảng loạn, cô ta đứng dậy mặt mày tái không còn chút huyết sắc
- Cô gan to nhỉ?
Cố Minh Thiên lạnh giọng, ba phần đáng sợ bảy phần y vậy
- E..em không có, Minh Thiên nghe em giải thích
Mạn Thư Kỳ liền chạy đến ôm lấy cánh tay hắn, Cố Minh Thiên liếc nhìn Minh Duy một cái, anh hiểu ý hắn liền nhanh chóng cho bốn phát súng vào chỗ chí mạng của bốn tên đó, bọn họ chết tại chỗ.
- Đem cô ta về giúp em
Cố Minh Thiên chỉ quăng lại một câu, hắn nhanh chóng đi đến chỗ cô, nhìn thấy cơ thể cô chi chít những vết bầm của đòn roi. Cố Minh Thiên điên lên liếc về phía Mạn Thư Kỳ
- Lục Quân cho người vào lôi cô ta về đi
Minh Duy lên tiếng
Lục Quân gật đầu rồi nhanh chóng ra lệnh, Mạn Thư Kỳ gào thét đến chói tai nhưng vẫn bị lôi đi. Lưu Bằng nhanh chóng đến chỗ hắn xem tình hình cho cô, anh ta lên tiếng
- Lão đại, mau đưa chị dâu đến bệnh viện
Cố Minh Thiên không cần đợi anh ta nói, liền cởi bỏ chiếc áo vest khoác lên người cô, nhìn chiếc đầm bị xé tơi tả tay còn bị trói chặt, lòng hắn như lửa đốt. Đau lòng không thôi!
Hắn bế cô ra xe, nhanh chóng kêu Lưu Bằng lái xe đến bệnh viện.
————————
Đây là bộ truyện mà có lẽ tui tâm đắc nhất, mong mọi người đọc và ủng hộ. Cũng mong các độc giả thích, nếu có sai sót, mọi người có thể góp ý kiến. Tui sẽ sửa sai nhé