Đàm Linh Chi cứ thế ngày qua ngày bị giam cầm trong căn phòng này, chẳng khác nào chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng sắt. Tối nào Cố Minh Thiên cũng về muộn, có khi về sớm, mỗi tuần sẽ quan hệ một lần. Linh Chi như một cái xác không hồn mặc kệ hắn muốn làm gì làm.
Đàm Linh Chi vẫn cứ như vậy, không nói chuyện với ai cả. Lam Vân và bác Trình ngày nào cũng cố gắng nói chuyện với cô nhưng đổi lại chỉ là một sự im lặng đến rợn người. Tình trạng của Linh Chi đã kéo dài được một tháng, những lần đó bọn họ đều báo cáo lại cho Cố Minh Thiên, hắn chỉ gật đầu rồi im lặng.
Cạch
Đàm Linh Chi không ngước nhìn, nhưng lần này không phải Lam Vân hay quản gia, Minh Thiên mà là bóng dáng mà cách đây bốn tháng trước cô đã gặp.
- Chào, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Tống Uy Vũ lên tiếng, cô gái bé nhỏ ngồi trên giường có chút giật mình. Linh Chi đưa mắt lên nhìn, là Uy Vũ, người có thể giúp cô lúc này.
...
Đàm Linh Chi và Tống Uy Vũ nói chuyện một lúc, anh ấy cũng rời đi, trong lòng cô lúc này có chút lo lắng lẫn nhẹ nhõm được một phần. Linh Chi bước ra ngoài ban công, ngắm nhìn nơi này lần cuối cùng. Cái nơi mà lần đầu tiên cô cảm thấy nó thật lỗng lẫy, cái nơi chứa bao nhiêu kỉ niệm đẹp có, xấu có. Cái nơi mà cô đã gửi gắm biết bao nhiêu yêu thương ở đây. Cái nơi mà cả đời cô sẽ không quên được... Sắp phải rời xa nó rồi...
Gia Viên, nơi chứa toàn bộ đau thương, ngọt ngào mà Đàm Linh Chi này có được, trải qua bao nhiêu biến cố, cô cho rằng nhiêu đó đã quá thảm hại đối với bản thân mình. Qua bao nhiêu sóng gió, Đàm Linh Chi không chọn ở lại mà muốn rời đi càng nhanh càng tốt, sự đáng sợ. Sự lạnh nhạt, khinh miệt của mọi người ở Gia Viên trong từng ngày, Linh Chi đều nhớ rõ, chỉ riêng bác Trình và chị Vân là hai người luôn đứng ra bảo vệ cô. Nhưng sắp tới, họ sẽ mãi mãi không gặp lại cô nữa!
Mãi mãi, sẽ không gặp lại nữa! Không bao giờ!
Tống Uy Vũ sau khi rời đi, liền tìm đến chỗ Hà Lục Quân.
- Ái chà, hôm nay tôm đến nhà rồng có chuyện gì không nhỉ?
Hà Lục Quân thấy Uy Vũ, liền giở thói chọc ghẹo
- Tôm rồng cái đầu cậu, mình có chuyện cần nhờ cậu giúp. Rất quan trọng, nhưng tuyệt đối không được để Minh Thiên biết
Tống Uy Vũ vừa ngồi xuống đã vào thẳng vấn đề
Hà Lục Quân nghe đến đây, không được để Minh Thiên biết? Anh ta ngầm hiểu ra vấn đề, tựa lưng ra phía sau ghế, hờ hạt hỏi
- Dính đến Linh Chi?
- Ừ
Nhận được câu trả lời như mình mong muốn thì còn gì bằng. Anh ta nhanh chóng phẩy tay, ý muốn mấy em xinh đẹp rời đi, bọn họ có ngu đến đâu thì cũng biết điều mà né sang một bên.
- Chuyện thế nào? Nghiêm trọng thế sao?
- Dài dòng, xong chuyện mình sẽ kể, bây giờ cậu chỉ cần giúp mình dàn cảnh một vụ bắt cóc tống tiền, nhưng người bị bắt cóc sẽ là ai thì cậu biết rồi, bằng mọi cách phải khiến Minh Thiên tin rằng Linh Chi đã chết sau vụ bắt cóc đó.
- Cách nào? Minh Thiên cậu ấy chẳng có gì ngoài tiền, chỉ cần giao tiền và đưa người là xong chuyện
Hà Lục Quân cau mày nói, cảm thấy tên bạn trước mặt thật vô lí, nói chuyện hoang đường
Tống Uy Vũ không ngờ chỉ số IQ của Hà Lục Quân lại thấp đến vậy, đường đường là một cảnh sát cơ mà, sao ngốc thế kia?
- Cài bom, thế thôi
Uy Vũ bình thản nói
- Cậu điên à? Mang tiếng dàn dựng, lại chết thật, cậu bị ấm đầu sao?
Hà Lục Quân bàng hoàng nói
- Cậu mới ấm đầu, cài bom vào người Linh Chi, nhưng không để Minh Thiên gỡ được quả bom đó, phải làm mọi cách để Linh Chi tự thoát mình ra khỏi sợi dây chói cô ấy.
Nói đến đây, Lục Quân đã biết kế hoạch ra sao rồi, nhưng có một chuyện thắc mắc, hắn nhất định phải hỏi!
- Sao phải dàn dựng Linh Chi đã chết thế này?
- Lúc nãy..Minh Thiên có nhờ mình đến nói chuyện với em ấy, Linh Chi đã cầu cứu mình, mong mình giúp em ấy rời khỏi đây. Con bé không muốn ở đây nữa.
Tống Uy Vũ ngập ngừng kể lại sự việc lúc nãy...
Quay lại khoảng 1 tiếng trước đó
Sau khi ngồi xuống ghế, chưa kịp nói lời nào đã bị Linh Chi nói trước.
- Uy Vũ, anh làm ơn, giúp em rời khỏi đây. Em không muốn ở đây nữa..hức..hức
Đàm Linh Chi nức nở nói
Tống Uy Vũ bắt đầu thấy kì lạ, liền hỏi
- Chuyện gì đã xảy ra với em? Minh Thiên làm gì em à?
- Không, anh ấy không làm gì, nhưng bản thân em muốn rời khỏi anh ấy... Em không muốn ở đây nữa, em mất một đứa con đã đủ đau đớn rồi anh à...
Nghe Linh Chi nói đến đây, Uy Vũ đã hiểu lí do tại sao cô một mực muốn rời khỏi Minh Thiên rồi, suy nghĩ chưa xong lại nghe giọng nói nức nở của cô
- Anh là người mà em tin tưởng, Uy Vũ...Làm ơn, giúp em, không có ai ngoài anh cả, bác Trình lẫn chị Vân bọn họ không ai giúp em...
Nghe giọng nói đáng thương đến đau lòng của cô, Tống Uy Vũ suy nghĩ một hồi lâu, quyết định nói
- Được rồi, đừng khóc, anh sẽ nghĩ cách giúp em. Trong thời gian này em cứ bình thường với Minh Thiên nhé.
Tống Uy Vũ không nỡ từ chối, vì thấy cô quá đáng thương so với những gì anh nghĩ. Uy Vũ đã nhìn thấy cô hi sinh vì tình yêu này biết bao nhiêu, nhìn thấy cô với dáng vẻ sợ hãi khi Minh Thiên nổi điên lên. Anh không đành lòng nhìn cô bị hành hạ bởi bạn mình, dù không muốn nhưng cô gái đáng thương này không có tội. Anh vẫn quyết định giúp cô một phen này.
Đàm Linh Chi nhận được lời nói từ Uy Vũ, cô vô cùng vui mừng, trong lòng đã trút bỏ đi chút muộn phiền. Nhưng điều cô lo sợ, sợ rằng Cố Minh Thiên sẽ biết được cô muốn bỏ trốn.
Quay trở lại hiện tại
- Chuyện là như vậy, con bé đó không có tội. Lục Quân, cậu không thể vì Minh Thiên mà để Linh Chi chịu hành hạ như vậy được!
Tống Uy Vũ nhìn Hà Lục Quân nói
Anh ta có chút ngập ngừng, thật sự mà nói việc Minh Thiên mở lòng với ai đó đã khiến anh ta rất vui, vì cuối cùng cũng đã có người cậy mở được trái tim băng giá suốt bao năm qua. Nhưng sau khi chứng kiến bạn mình hành hạ người đó đến mức muốn chết đi sống lại như vậy, anh ta cũng không cam lòng, lại bị lời nói của Uy Vũ làm lung lay. Hà Lục Quân không chần chừ nữa, ngay lập tức:
- Được, tôi giúp cậu một tay. Chừng nào triển khai kế hoạch?
- Ngày mai!
Tống Uy Vũ cười một cái, anh biết Hà Lục Quân không phải loại người xấu xa, ít nhiều gì cũng bị mình làm cho lay động.
————————
Đây là bộ truyện mà có lẽ tui tâm đắc nhất, mong mọi người đọc và ủng hộ. Cũng mong các độc giả thích, nếu có sai sót, mọi người có thể góp ý kiến. Tui sẽ sửa sai nhé