Ân Vương Hoàng đang chăm chú đọc tài liệu thì tiếng gõ cửa vang lên. Theo thường lệ anh cho phép vào mà không cần nhìn người gõ.
"Vương Hoàng."
Một câu gọi tên anh khiến Vương Hoàng dừng việc đọc tài liệu, anh ngước mắt lên hướng về người phát ra tiếng gọi. Đôi mắt lạnh lẽo của anh dán lên thân hình người phụ nữ đối diện rồi ánh mắt dời sang cô thư kí đứng đằng sau.
"Dạ thưa Tổng Giám Đốc, tôi đã cố gắng ngăn cô ấy lại nhưng mà...", cô thư kí sợ hãi trả lời. Cô ta biết chứ, sếp của cô không hề thích cô gái này dù cô là vợ của anh, anh đã căn dặn ai cũng có thể vào gặp anh nếu cho phép nhưng người này thì không. Vì miếng cơm mamh áo, dù là vợ của sếp nhưng cô cũng không thể cho vào.
"Ra ngoài.", Ân Vương Hoàng ra lệnh.
Cô thư kí vâng dạ rồi rời đi. Trong phòng làm việc bây giờ chỉ còn mỗi Ân Vương Hoàng và cô gái mới vừa vào. Cô ta mặc một chiếc váy ngắn trên đầu gối, bó sát trông rất quyến rũ. Mái tóc vàng nâu uốn xoăn xoã ngang lưng, cô ta lả lướt đi tới, cố ý cúi thấp người nhằm phô trương vòng một nóng bỏng trước mặt anh, giọng tỏ vẻ yêu kiều.
"Vương Hoàng."
Ân Vương Hoàng không nói gì, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu mặc kệ cô gái đối diện. Nhìn thấy bộ dạng này cô ta tức phát điên, lần nào cũng vậy, chỉ vừa mới gặp anh thì anh lại trưng bộ mặt đó ra với cô. Cô ta hít thật sâu rồi thở ra, cố gắng kiềm chế cơn giận, giọng tiếp tục nhẹ nhàng.
"Em muốn nói chuyện với anh."
Đáp lại cô ta cũng chỉ là thái độ lạnh lùng của anh. Như hết sự kiên nhẫn, cô ta to gan đưa tay bắt lấy tay anh kéo mạnh làm anh phân tâm mà dừng công việc. Ân Vương Hoàng đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn cô ta, đưa bàn tay đang bị bắt lấy kia hất mạnh làm cô ta không kịp xoay sở chút xíu nữa là ngã xuống đất.
"Có chuyện gì nói mau đi.", nếu anh không chịu trả lời cô ta chắc cô ta sẽ mặt dày bám lấy anh cả ngày.
"Anh nhẹ nhàng với người ta không được à?", cô ta bày bộ mặt nũng nịu. Dù bị đối xử như thế nào nhưng cô ta cũng phải liệu đường "lựa cơm gắp mắm".
"Nếu không nói thì biến ra ngoài."
"Anh....", Tú Di cao giọng nhưng trong giây phút suy nghĩ, cô liền thay đổi hạ giọng với anh.
"Cuối tuần này anh có bận không? Chúng ta đi ăn cùng nhau được không anh?"
"Nói xong rồi đúng không? Vậy thì ra ngoài."
"Cuối tuần là kỉ niệm ngày cưới của chúng ta, anh không thể dành thời gian đi cùng em sao?", Tú Di cao giọng, gương mặt bất bình cau có.
"Cô nên tự hiểu rõ mình là ai, thân phận mình là gì. Vị trí bà Ân cô không có tư cách để nhận. Biến!"
Ân Vương Hoàng chán ghét ra lệnh cho Tú Di ra khỏi phòng. Anh thật sự căm ghét cô ta, nếu chưa đến thời điểm thích hợp và nếu không phải là chị của Khả Di, anh đã tống cổ cô ta từ lâu rồi. Anh đã ra lệnh cấm Tú Di vào PYK nhưng cô ta cứ mặt dày lâu lâu lại tìm tới, hết vì lý do này đến lý do khác, cô ta thật sự biết cách thách thức tính kiên nhẫn của anh.
"Anh...anh được lắm!"
Tú Di tức giận, mặt đỏ bừng bừng rời đi, trước đó còn mạnh tay đóng cửa như dằn mặt. Ân Vương Hoàng, bao năm qua anh vẫn đối xử với tôi như vậy. Sự chịu đựng của con người có giới hạn, anh đừng thách thức tôi vì người chịu thiệt thòi chính là anh. Phải, có thể tôi sẽ không thể động đến anh, nhưng người bên cạnh anh thì khác. Tôi có thể kéo nó xuống nước chung với tôi đấy...
******
Cuối tuần...
Hôm nay Ân Vương Hoàng đã hứa với Bảo Bối là sẽ dắt thằng bé cùng Khả Di đến công viên vui chơi. Thằng bé về đây cũng đã được một tuần hơn, thời gian anh dành cho nó còn quá ít, anh muốn tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi cuối tuần để ở bên nó. Từ sáng sớm người làm đã chuẩn bị đồ ăn, thức uống đem theo, còn soạn đồ cho thằng bé. Khả Di vốn dĩ không biết gì cả, chỉ đến sáng nay khi Bảo Bối vào phòng kéo cô dậy thì cô mới biết. Nhìn sự phấn khởi của thằng bé cô không nỡ chối từ, đành phải đồng ý đi cùng Ân Vương Hoàng và Bảo Bối.
Sau ba mươi phút đi xe, cuối cùng cũng đến công viên vui chơi. Bảo Bối tinh nghịch đeo chiếc ba lô nhỏ đựng đồ ăn và thức uống, một tay chỉ chỉ chỏ chỏ những điều thích thú, tay còn lại được Ân Vương Hoàng nắm chặt lấy. Khả Di lúc đầu định đi bên Bảo Bối nhưng bị anh kéo sang một bên, bàn tay nhỏ nhắn cũng bị anh nắm lấy. Cô không muốn làm Bảo Bối mất hứng đành thuận theo anh. Đi được một đoạn thì Khả Di không giấu nổi tính tò mò, cô ghé sát tai Ân Vương Hoàng hỏi.
"Này, bình thường cuối tuần anh bận rộn lắm mà, sao hôm nay lại có thời gian đưa Bảo Bối đi chơi vậy?"
Ân Vương Hoàng nghe xong liền cười rõ tươi, anh quay sang ghé sát tai nói nhỏ y chang hành động của cô lúc nãy.
"Bảo Bối quan trọng hơn đống công việc đó, tối về tôi giải quyết sau cũng được. Hơn nữa hôm nay là ngày đặc biệt tôi muốn được ở bên mẹ con em."
"Ngày đặc biệt?", Khả Di lặp lại.
"Phải, hôm nay không phải kỉ niệm ngày cưới của chúng ta sao?", Ân Vương Hoàng nói xong liền chớp lấy cơ hội hôn lên đôi má của Khả Di bị ửng hồng do trời nắng.
"Anh..", Khả Di tức quá hoá thẹn, gương mặt bỗng dưng đỏ hơn nữa. Trong lúc cô định đáp trả anh thì Bảo Bối phía bên kia gọi cô.
"Mami, sao mặt mẹ đỏ lên thế?", cậu bé ngây ngô hỏi.
"Vì mẹ con được nắm tay ba đó.", Ân Vương Hoàng giọng vui vẻ trả lời.
"Anh vô sỉ.", Khả Di nói rồi quay mặt sang chỗ khác như muốn tránh né Ân Vương Hoàng. Hôm nay cuối tuần nên công viên vui chơi rất đông. Không chỉ gia đình của Ân Vương Hoàng mà còn rất nhiều gia đình khác cũng đến đây vui chơi. Các bạn nhỏ được ba mẹ đưa đến đều vui vẻ, thích thú như Bảo Bối. Chúng tinh nghịch chạy qua chạy lại, hết đòi chơi trò này đến chơi trò khác, thật muốn làm ba mẹ mệt chết đây mà.
Từ đằng xa, Bảo Bối như thấy được điều gì đó lí thú liền kéo tay Ân Vương Hoàng đi thật nhanh đến đó. Một hồi sau đến nơi, thì ra đây là trò đu quay ngựa. Hàng chục con ngựa được chế tạo tinh xảo cùng đáng yêu thu hút rất nhiều bạn nhỏ, trong đó có Bảo Bối. Chúng quay đều quay đều theo tiếng nhạc vui tươi càng làm cho tụi nhỏ thêm phấn khởi. Bảo Bối đứng bên cạnh Ân Vương Hoàng, thằng bé khẽ giật giật tay anh.
"Ba ơi.", Bảo Bối gọi.
Không biết cảm giác đó là gì nhưng mỗi lần Ân Vương Hoàng được nghe giọng nói của Bảo Bối phát ra hai chữ "ba ơi" thì lòng anh lại vui mừng khó tả, đây là niềm hạnh phúc khi một người đàn ông được lên chức ba hay sao? Ân Vương Hoàng dịu dàng ngồi thấp xuống, bàn tay to xoa đầu Bảo Bối, giọng anh vui vẻ.
"Sao nào? Bảo Bối muốn chơi đu quay có phải không?", anh rất hiểu tâm tư của Bảo Bối.
"Dạ đúng. Ba ơi, cho con chơi trò này nữa thôi, có được không ba?", Bảo Bối làm vẻ mặt đáng yêu cùng với đó là không quên năn nỉ Ân Vương Hoàng.
"Bảo Bối, nãy giờ con chơi nhiều rồi. Chúng ta về thôi.", Khả Di không đồng ý liền lên tiếng cấm cản.
"Ba ơi. Bảo Bối muốn chơi, rất muốn.", thằng bé nũng nịu lay lay tay của Ân Vương Hoàng.
"Được được, trò cuối đấy nhé, mẹ con không vừa lòng rồi kìa. Đi, ba chơi cùng con.", Ân Vương Hoàng tất nhiên không thể khước từ sự đáng yêu của Bảo Bối liền đồng ý.
"Không, con lớn rồi, con tự chơi được.", Bảo Bối tỏ vẻ người lớn không cần có ba mẹ đi cùng.
"Không được, chỗ này đông lắm, muốn chơi thì để ba đi cùng con.", Khả Di không cho phép, vô tình câu nói ấy ngầm thừa nhận Ân Vương Hoàng là chồng của cô, là ba của con cô.
Ân Vương Hoàng nghe được câu nói ấy liền vui mừng không tả trong lòng, chỉ là không bộc lộ rõ ra bên ngoài. Câu nói ấy cũng tác động mạnh mẽ đến tâm trạng anh lúc này.
"Được, con sẽ đi một mình. Ba và mẹ sẽ ngồi hàng ghế bên kia đợi con có được không?", Ân Vương Hoàng nói rồi chỉ hàng ghế đối diện đu quay bên tay phải.
"Dạ được."
Bảo Bối vui vẻ buông tay Ân Vương Hoàng, lon ton chạy về phía cửa soát vé, đứng xếp hàng để được vào chơi cùng các bạn. Khả Di không hài lòng, giọng có vẻ khó chịu.
"Sao anh lại để nó đi một mình? Chỗ này đông lắm nó lạc thì sao?"
Ân Vương Hoàng không để tâm sự bực bội của Khả Di, anh dịu dàng nắm lấy tay cô đi về phía hàng ghế đối diện đu quay, vừa đi anh vừa nói.
"Không phải chúng ta ngồi đây rồi sao? Từ chỗ này chúng ta vẫn có thể quan sát được Bảo Bối, vẫn có thể bảo vệ được thằng bé. Hơn nữa thằng bé đã có ý muốn tự lập, sao em không cho nó cơ hội?"
Ân Vương Hoàng kéo Khả Di ngồi xuống bên cạnh, giọng anh ôn tồn nói như vừa làm Khả Di an tâm vừa nói cho cô nghe suy nghĩ về cách dạy con của anh. Anh yêu thương Bảo Bối nhiều như Khả Di yêu thằng bé, sự xót con cũng không thể tránh khỏi. Nhưng anh muốn thằng bé tự lập từ sớm, mạnh mẽ hơn trong tương lai, Bảo Bối là con của Ân Vương Hoàng anh, bất luận như thế nào, thằng bé cũng phải được hưởng sự dạy dỗ tốt nhất, trở thành con người hoàn hảo nhất.
Khả Di có vẻ đồng ý với suy nghĩ của Ân Vương Hoàng, không nói gì chỉ lẳng lặng ngồi đó quan sát Bảo Bối. Đúng như Ân Vương Hoàng nói, thằng bé có thể tự lập từ những điều đơn giản nhất rồi. Xếp hàng rồi đến khi lựa con ngựa nó yêu thích, tự leo lên, còn vui vẻ giơ tay chào với cô. Anh nói đúng, thằng bé không thể sống trong sự bao bọc của cha mẹ mãi, đã đến lúc tập cho nó lối sống tự lập rồi.
Trong lúc bâng quơ suy nghĩ, bàn tay của Khả Di bị Ân Vương Hoàng nắm lấy. Anh nắm lấy tay cô đặt trên đùi mình như thể sợ cô rút tay rồi chạy trốn mất. Khả Di có chút hồi hộp cùng bối rối. Vòng đu quay bắt đầu lên nhạc, những con ngựa bắt đầu di chuyển.
"Anh biết được sự thật lâu rồi đúng không?"
Khả Di xoay sang nhìn Ân Vương Hoàng hỏi một câu kì lạ. Đáp lại câu hỏi của cô chỉ là ánh mắt khó hiểu từ anh, cô muốn hỏi sự thật gì chứ?
"Sự thật về chuyện tôi và chị tôi hoán đổi để kết hôn với anh.", như hiểu được suy nghĩ của Ân Vương Hoàng, Khả Di tiếp tục giải thích cho câu hỏi đầu tiên của mình.
"Phải.", Ân Vương Hoàng không giấu giếm mà thẳng thần thừa nhận.
"Vậy tại sao anh vẫn im lặng, không vạch trần tôi?", đó là điều Khả Di cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ anh còn có ý nghĩ khác?
"Tôi là muốn trả thù. Tôi căm ghét những ai lừa dối tôi. Im lặng và lạnh nhạt với em chính là cách trả thù tốt nhất.", Ân Vương Hoàng nói rồi xoay sang đối diện với cô, ánh mắt anh nhìn thằng vào đôi mắt đẹp của Khả Di.
"Thì ra là vậy. Tôi luôn không hiểu tại sao anh lại lạnh nhạt với tôi đến thế, anh không vạch trần ngay mà ngày ngày dày vò tôi. Ân Vương Hoàng, sự trả thù của anh đã thành công rồi.", Khả Di cười lạnh, giọng nói nhàn nhạt tiếp tục.
"Cho nên lần này anh ép tôi trở thành tình nhân của anh, ép tôi sống cùng anh, đón Bảo Bối về đều nằm trong sự trả thù của anh. Vương Hoàng, sự hận thù của anh tôi có thể đong đếm được rồi."
"Không, lần này tôi làm thế không phải vì trả thù em!", Ân Vương Hoàng phủ nhận.
"Vậy thì gì gì? Chẳng lẽ là anh muốn hạ nhục cả gia đình tôi?", Ân Vương Hoàng, anh trả thù một mình em là được rồi, mình em chịu đau khổ là được rồi, xin anh, đừng kéo theo gia đình em vào có được không?
"Vì danh phận! Tôi muốn cho em một danh phận, một danh phận em xứng đáng để có!"
Vừa nói, Ân Vương Hoàng vừa siết chặt tay của Khả Di, hơi ấm từ bàn tay anh như một dòng nước ấm áp làm trái tim của Khả Di như nở rộ. Cô giờ đây không biết nói gì vì cô thật sự không hiểu ý tứ trong lời nói của anh. Vốn dĩ định hỏi thêm nhưng bị Bảo Bối lôi kéo làm cô không thể có cơ hội nói cho rõ ràng...
******
Ân Vương Hoàng, thì ra đây là lý do khiến anh từ chối đi cùng tôi sao? Tú Di tràn đầy căm phẫn, hai bàn tay siết lại thành nắm đấm, giọng gằn từng chữ cùng đôi mắt oán hận nhìn cảnh gia đình ba người vui vẻ nắm tay nhau đi vào nhà. Lúc nãy khi ba người Ân Vương Hoàng, Khả Di cùng Bảo Bối ăn cơm chiều tại một nhà hàng trên phố đi ra thì bị Tú Di bắt gặp. Cô ta không tiến tới làm rõ liền mà theo chân họ về đến đây. Thật không ngờ Ân Vương Hoàng vì đứa em khốn nạn đó của cô ta mà mua một căn biệt thự to lớn ở đây. Ân Vương Hoàng vì đứa em của cô mà lạnh lùng, chán ghét với cô ta. Chung quy tất cả đều tại Khả Di-đứa em gái hồ ly tinh này. Hỏi thử trời xem có đứa em nào lại đi giành chồng của chị mình không? Không, chỉ có mày thôi Khả Di à, mày lại to gan sinh ra đứa nghiệt chủng kia. Được, mày dám đâm sau lưng tao, tao sẽ cho mày biết mùi vị phản bội tao là như thế nào...