Lộ Khiết được thỏa mãn tay chân liền nhanh chóng chạy vào bếp. Vừa đụng vào cái tô thôi đã có người cản lại. Cô thở dài nhìn cô gái kia nhưng cô gái kia vẫn kiên định giữ chặt tay mình.
-Thiếu phu nhân, chuyện này không được đâu ạ. Người làm ơn đi, thiếu gia biết chuyện sẽ rất phiền phức, hơn nữa còn có thể đuổi việc chúng tôi.
-Tôi xin đảm bảo là Trình Du sẽ không gây khó dễ hay đuổi việc mọi người.
-Cũng không được đâu ạ, đây là việc của chúng tôi mà, sao có thể để thiếu phu nhân làm được.
-Tôi chỉ giành bếp của cô hôm nay thôi, cô có thể ra ngoài mà. Cô còn ở đây tôi sẽ hét lớn và khóc để ăn vạ Trình Du đấy.
-Không được đâu thiếu phu nhân, chuyện này mà tới tai thiếu gia thì tôi chết chắc.
Không thể làm gì khác, Lộ Khiết đành phải xài chiêu cuối cùng, dùng thân phận của Nhã Di để quyết định. Cô buông tay ra khỏi cái tô, nhìn người làm một chút rồi lên giọng.
-Rốt cuộc thì tôi có phải là nữ nhân căn nhà này không hả? Các người tính tạo phản sao?
Lộ Khiết hết cách mới lợi dụng uy quyền của mình mà quát lớn. Quản gia Vương lúc này bước vào không hiểu chuyện gì liền được cô hầu kể lại toàn bộ câu chuyện. Lộ Khiết thở dài nhìn quản gia Vương.
-Tôi đã nói với Hách Trình Du rồi, anh ta không có ý kiến gì cả. Nếu mà chú không tin thì có thể gọi anh ta.
Quản gia Vương gật gù rời đi gọi cho anh. Lúc sau quay lại mới phẩy tay cho nữ hầu kia ra ngoài. Lộ Khiết thở dài ra ý bất lực, hình như phu nhân cũ trong nhà này… trước kia không có chút quyền lực thì phải.
Nhưng cô đâu biết rằng, nữ chủ nhân trước kia đáng sợ thế nào. Để Kim Nhã Di vào bếp sao? Cô ta sẽ dẹp sạch mớ người hầu ra ngoài cổng mất. Tìm đủ các nguyên liệu trong tủ lạnh, Lộ Khiết loay hoay vừa nhìn công thức lại vừa xử lý hết thảy các nguyên liệu. Lộ Khiết có vẻ rất vui vẻ tận hưởng không gian bếp rộng lớn này. Mọi thứ đều có sẵn, không tốn công một chút nào.
Trước giờ cô vẫn luôn ao ước có một căn bếp đầy đủ tiện nghi như vậy. Trước kia, căn bếp nhỏ chỉ mỗi chiếc bếp gas mini thật không đủ để cô thỏa sức sáng tạo. Loay hoay một lúc, cuối cùng một bàn ăn cũng đầy đủ các món được đặt lên bàn. Lộ Khiết tự hào về bản thân mà vỗ vỗ tay.
-Thật thích quá đi.
Nhớ tới anh, Lộ Khiết vội chạy lên lầu gõ cửa. Trình Du mở cửa ra nhìn cô, chưa kịp phản ứng gì đã bị cô kéo đi một mạch xuống nhà. Không hiểu chuyện gì, Trình Du nhăn mặt với cô.
-Cô làm cái quái gì vậy?
-Ăn tối thôi, tèn ten… anh nhìn xem, có phải rất ngon mắt không? Không chỉ ngon mắt, chúng chắc chắn sẽ rất ngon miệng và làm hài lòng chiếc bao tử của anh.
Trình Du thật sự rất bất ngờ về bàn ăn do chính cô làm. Kéo ghế ngồi xuống, anh không ngần ngại bỏ một miếng thịt vào miệng. Sự ngọt, dai hòa quyện cùng nước sốt mặn nhẹ lại thoang thoảng cùng mùi thơm của mè rang khiến anh vô cùng bất ngờ.
-Cô thật sự nấu ăn rất ngon, tại sao lúc trước lại không vào bếp nhỉ?
-Này, anh bị thần kinh hay sao? Tôi đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần rằng tôi không phải vợ anh đâu. Dù biết anh không tin nhưng tôi sẽ nói đi nói lại vấn đề này đến khi anh chịu tin mới thôi.
-Tôi quên mất cô đang bị mất trí, nếu không thì có nằm mơ chúng ta cũng không ngồi chung một bàn.
Lộ Khiết nhếch môi bất lực, người mất trí đúng hơn là anh ta mới phải. Cô vẫn là nên tận hưởng những món ngon do chính mình thực hiện. Bất giác Trình Du ngước mắt lên nhìn cô, chẳng hiểu sao dạo này anh rất hay lén lút đưa mắt hướng về cô. Nghĩ rồi lại thôi, anh cúi xuống tiếp tục với phần ăn của mình.
Sau buổi ăn cô lại cắm mặt vào màn hình tivi siêu lớn. Thỏa sức mà coi bộ phim hoạt hình mới ra. Vừa coi lại vừa gặm snack trong sự thích thú như một đứa trẻ mới lên năm.
-Oaaa đáng yêu thế.
-Trẻ con chết đi được.
Cô nhăn mặt quay ra sau quăng chiếc gối sofa vào người anh. Trình Du nhặt gối lên tiến tới cạnh cô ngồi xuống. Anh không xem phim hoạt hình lại cắm đầu vào điện thoại chơi games. Lộ Khiết coi đến khi hết tập phim liền bĩu môi tiếc nuối. Cô thật chỉ muốn xem thêm thật nhiều tập mới nữa. Quay qua nhìn anh đang chơi bắn súng liền trợn tròn mắt la lên.
-Aaaa anh cũng chơi game này sao? Bái đây làm sư phụ đi!
-Gì vậy?
-Anh chạy về hướng đằng này nè, địch nó ở sao lưng anh. Ôi trời, lại để bị bắn rồi. Tên ngốc!
Anh không thể tập trung nổi với cái miệng liếng thoáng của cô. Chết trong tức tửi, anh đưa tay bịt mỏ cô lại làm cô vùng vẫy. Bất chợt cô ngã xuống sofa, Trình Du theo thế mà ngã nằm lên người cô. Hai ánh mắt nhìn nhau một lúc, Lộ Khiết giật mình đẩy anh ra khỏi người mình. Cô ngồi bật dậy ho nhẹ, lắp bắp.
-Tôi… tôi đi chơi game… à không… là đi ngủ… đi ngủ… lên phòng đây.
-…
Cô chạy như bay lên lầu còn anh thì ngồi ngơ ở đấy. Ban nãy, tim anh sao lại đập nhanh đến vậy. Không thể chối bỏ một cảm giác, là anh nhớ lại nụ hôn lần trước.