Sau những triền miên không lối thoát. Trình Du ôm lấy người con gái yêu thương vào lòng. Cảm xúc của Trình Du bây giờ rất tuyệt, tình yêu của anh là lời khẳng định cho cuộc sống hôn nhân sau này của bọn họ.
-Lộ Khiết, chúng ta mãi như vậy thì tốt quá.
Chính vì cảm xúc bây giờ rất tuyệt, rất hạnh phúc nên anh mới sợ rằng tương lai sẽ không còn như vậy nữa. Nếu ngày cô nhớ lại, cô có còn yêu anh không? Hay sẽ hận anh đến mức muốn giết chết anh mới thôi.
-Em sẽ không như vậy đúng chứ? Em yêu anh mà đúng không?
Câu nói của anh nghe thôi cũng thấy đáng thương, tình yêu sống trong lo sợ, chỉ sợ cái ngày bản thân sẽ bị chính tình yêu hạ gục không thương tiếc.
Thôi không nghĩ lo qua nhiều, anh đứng dậy mặc lại quần áo, cúi người bế Lộ Khiết phòng tắm. Lộ Khiết vì say men nên đã ngủ đến mức không hay trời đất. Trình Du chỉ còn biết cười tẩy rửa giúp cô, nhìn dáng vẻ này lại chỉ muốn đè ra ăn thịt cô đến mức kiệt sức mới thôi.
Tranh thủ tắm rửa sạch sẽ cho cả mình, anh mặc trên mình chiếc áo sơ mi thoải mái. Nhìn người con gái nhỏ, anh khẽ cười bế cô ra ngoài nghỉ ngơi, xem ra cô đã rất mệt rồi. Chính mình thu gom những quần áo bị vứt bỏ không thương tiếc ban nãy.
Dọn dẹp xong hết, Hách Trình Du dự hạ người xuống giường. Ánh mắt anh chau lại nhìn ga giường một mảng đỏ nhạt. Nhớ lại biểu cảm ban nãy của cô, Trình Du không khỏi khó hiểu.
"Chẳng phải Nhã Di đã từng quan hệ rất nhiều sao? Tại sao lại còn thứ này?"
Nhìn qua Lộ Khiết đang ngủ ngon lành, Hách Trình Du bất giác nhớ ra gì đó. Anh bước qua phòng cô, nhìn từng tấm hình treo trên tường bị che lại bằng vải mỏng, anh đưa tay giật hết chúng xuống, đôi mắt đảo qua khi tất cả chỉ là hình nude của Khả Di. Tiếc là những tấm hình nude kia lại không được anh chú ý, dù cho khuôn mặt giống nhau nhưng sao khi nhìn những tấm hình này anh lại chán ghét đến mức chỉ muốn ném ra khỏi tầm mắt. Nó thật sự không giống như cách anh cưng nựng và nâng niu cơ thể của Lộ Khiết.
-Chẳng phải Nhã Di có một hình xăm bên hông trái sao?
Những tấm hình nude đều xoay hông bên phải. Có những tấm lại khéo léo che đậy nên không thể thấy hình xăm. Trong trí nhớ, anh rõ ràng nhớ Nhã Di có một hình xăm chữ ngay bên hông trái, dòng chữ Kim Nhã Di được cô ta vô cùng nâng niu. Cô ta tự hào về nó, vì vậy lúc nào cũng mặc những chiếc đầm khoét cao để khoe triệt để chiếc hình xăm đặc biệt mang tên mình.
Để khẳng định chắc chắn việc này, Hách Trình Du lục tìm cả căn phòng. Anh không tin là không có tấm ảnh nào lộ hình xăm kia. Tất cả những tấm hình được tìm thấy bằng cách nào đó đều bị che đi hình xăm.
Trình Du thở hắt dựa người vào kệ tủ kính gần đó. Anh nhíu mày nhìn xuyên qua lớp kính, một mép hình lộ ra ngoài từ một cuốn sách. Hách Trình Du mở cửa tủ cầm lấy cuốn sách kia. Rút tấm hình ra bên ngoài, quả thật tấm hình này được Nhã Di khoe khéo hình xăm của mình. Ba chữ Kim Nhã Di bên hông trái thu vào tầm mắt anh.
-Vậy là những gì Lộ Khiết từng nói đều là sự thật sao? Vậy Nhã Di hiện đang ở đâu?
Quay trở về phòng, anh nhìn thấy cô đang say ngủ liền nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh. Lộ Khiết lờ mờ mở mắt nhìn anh.
-Ưm... anh…
-Sao vậy?
-Anh mau ngủ đi.
-Được, anh ngủ ngay đây.
-Anh ôm em nữa.
Hách Trình Du khẽ cười đưa tay ôm lấy cô vào lòng. Trình Du yêu thương hôn lên trán cô. Lý ra ngay từ đầu anh phải biết Lộ Khiết và Nhã Di là hoàn toàn khác nhau. Làm sao một người ngông cuồng như Nhã Di lại ngay tức khắc trở thành một người thánh thiện như Lộ Khiết. Chỉ có điều anh không hiểu, tại sao hai người này lại giống nhau đến vậy? Nếu không phải vì giọt máu trinh nguyên hay hình xăm kia thì có cả đời anh cũng không thể biết được.
Ôm lấy cô vào lòng, Trình Du muốn ôm chặt lấy cô thể hiện rằng mình sẽ luôn bảo vệ cô. Bây giờ, cho dù Nhã Di có quay trở về thì anh vẫn mãi mãi bảo vệ Lộ Khiết, bảo vệ tình yêu của họ. Sự thuần khiết và lương thiện của cô đã cuốn anh vào ngọn lửa của yêu thương. Nếu anh ở với Nhã Di thì cho dù có 10 năm nữa anh cũng sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc như hiện tại.
Sáng hôm sau, Lộ Khiết tỉnh dậy liền đưa tay vỗ vỗ đầu. Ánh nắng nhè nhẹ chiếu thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp khiến cô phải đưa tay che chắn. Nhớ lại đêm qua, Lộ Khiết trợn tròn mắt.
-Chuyện gì vậy? Đêm qua mình và anh ấy xảy ra quan hệ sao? Như vậ… anh ấy biết mình không phải là vợ anh ấy…?
cạch
Hách Trình Du bước vào trên tay là khay cháo nóng hổi. Anh khẽ cười bước tới cạnh giường ngồi xuống, đặt tô cháo lên bàn rồi nhìn qua cô.
-Dậy rồi thì mau đánh răng rửa mặt, nhanh lên còn ăn cháo.
Lộ Khiết không dám nhìn vào mắt anh, một nhát đã phóng như bay vào nhà vệ sinh. Trở ra ngoài với bộ dáng sạch sẽ hơn, Lộ Khiết ngồi trên giường cúi gằm mặt.
-Đêm qua… anh không phát hiện ra gì lạ chứ?
-Phát hiện gì cơ?
-Anh không thấy gì lạ sao?
-Em sao vậy? Chúng ta không phải là vợ chồng sao? Em ngại ngùng cái gì không biết, đỏ hết cả mặt rồi này. Mau ăn cháo thôi, đêm qua em đã không ăn gì rồi.
Lộ Khiết trợn tròn mắt, cô không có cái gọi là lạc hồng ư? Sao lại có chuyện đó? Mà thôi đi, anh không phát hiện ra gì đã là tốt rồi. Thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cô đưa mắt nhìn anh.
-Anh ăn gì chưa?
-Chưa nữa, cho anh ăn chung nhé.
Lại một màn bỡn cợt của ông chồng mặt lạnh và cô vợ nhỏ đáng yêu. Cả hai đút qua đút lại chỉ giây lát đã hết tô cháo lớn. Dạ dày được khỏa lấp, lập tức chỉ muốn ngủ để bù năng lượng cho một đêm làm việc vất vả.