Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh

Chương 19: 19




Anh chàng đó là Cận Cổ Quân, hiện tại đang giữ chức vụ giám đốc kinh doanh của Cận Thị.

Bề ngoài chất phác, hiền lương, nhã nhặn, nhưng thực ra trong lòng đã sinh hận từ lâu.

Anh ta luôn cho rằng ông nội thiên vị, từ bé tới lớn vẫn luôn ưu tiên Cận Thời Xuyên nhiều hơn.

Vì thế ở trước mặt ông nội luôn làm vẻ hiền hoà, đối với Cận Thời Xuyên tỏ ý không muốn tranh chấp, nhưng sau lưng anh ta ngấm ngầm làm gì không ai hay.

Những gì anh ta nghĩ không hẳn là sai, khi Cận Thời Xuyên được hai tuổi, ba mẹ anh mất sớm, anh luôn sống cạnh ông nội, vì thế luôn có sự ưu tiên.

Nhưng cũng không thể phủ nhận, Cận Thời Xuyên có năng lực lãnh đạo hơn so với Cận Cổ Quân, hơn nữa, mặc dù anh lạnh lùng nhưng trời sinh bản tính ẩn nhẫn, cái nhìn xa rộng, tài năng vượt bậc, thiên phú bẩm sinh, còn em họ lại quá nóng vội, ưa mạo hiểm, làm việc không bao giờ suy tính đến hậu quả.

Đó là một phần lý do Cận Bá Quốc trao chức tổng giám đốc lại cho anh, còn bản thân ông thì lui về hậu phương, chỉ những việc quan trọng mới đích thân ra mặt giải quyết, còn lại đều trao hết uy quyền vào vai cháu trai trưởng.

Nói đi thì cũng phải nói lại, không phải là Cận Bá Quốc không thương Cận Cổ Quân, mà chỉ là ông không muốn anh ta gánh trọng trách vượt quá sức mình trên vai.

Cận Cổ Quân vì muốn làm dịu bầu không khí liền mỉm cười nói với Cận Thời Xuyên: “Anh, em tin vào mắt nhìn của anh.”
Cận Thời Xuyên chỉ cười một cái như có như không chứ không hề đáp lại.


Sống gần hai mươi tám năm trên đời, anh cũng dần hiểu quy luật “một điều nhịn chín điều lành”, chỉ cần đối phương đừng quá đáng thì anh sẽ không nói gì.

Anh cũng biết lòng dạ Tôn Lệ Vân, bà ta luôn bằng mặt mà không bằng lòng đối với anh, chỉ muốn bài xích anh ra khỏi Cận gia, để con trai bà ta có thể độc chiếm sản nghiệp.

Cũng vì thế mà bà ta muốn anh kết hôn với Chu Nham Điềm, cùng cô ta kế thừa gia sản hàng trăm tỷ đô của nhà họ Chu ở nước ngoài, như thế mới có khả năng anh sẽ không quay về nước nữa.

Nhưng bà ta không ngờ, mười năm rồi mà Chu Nham Điềm vẫn không thể quyến rũ được anh, lại càng không nghĩ tới việc anh sẽ kết hôn với Viễn Hi Đình.

Bất kể là trước kia hay bây giờ, Viễn Hi Đình luôn là cái gai trong mắt Tôn Lệ Vân.

Khi ngồi vào bàn ăn, Tôn Lệ Vân luôn tìm đủ mọi cách để soi mói Viễn Hi Đình, khiến những người có mặt đều cảm thấy khó chịu, chỉ đến khi Cận Bá Quốc lên tiếng thì bà ta mới chịu dừng lại.

Những việc đó cô vẫn có thể chịu đựng, ít nhất là vì không để Cận Thời Xuyên phải khó xử, nhưng Tôn Lệ Vân lại cố tình nhân lúc không có ai mà thêm mắm thêm muối chuyện năm xưa để cố tình đâm chọt vào nỗi đau của cô.

“Cô cũng chẳng khác gì cô ruột và chị gái mình nhỉ? Để có được đàn ông mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Năm xưa, cô ruột của cô không màng danh dự mà đi quyến rũ đàn ông, trên đường tới điểm hẹn lại gặp phải tai nạn, kéo cháu gái cùng chết theo.

Hazza… đúng là…ông trời vẫn có mắt mà.” Tôn Lệ Vân cười mỉa mai.


Sắc mặt Viễn Hi Đình đen lại, cơ thể run lên bần bật, khoé mi ướt đẫm nước mắt, cô cố đè nén sự nghẹn ngào vào trong lòng: “Bà đừng ăn nói lung tung, cô của tôi không phải hạng người như thế! Bà có thể nói gì tôi cũng được, nhưng tuyệt đối không được đụng tới cô và chị gái tôi.”
“Hứ!” Vẻ mặt Tôn Lệ Vân đầy khinh bỉ: “Cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên, cô cũng đừng hòng sống yên thân ở Cận gia, tôi sẽ khiến cô phải thay cô ruột trả mối hận năm xưa, không phải cứ chết là sẽ xong đâu.”
“Bà còn muốn cái gì nữa? Muốn tôi chết luôn ư?” Viễn Hi Đình cố giữ bình tĩnh, trợn mắt nhìn Tôn Lệ Vân.

Tôn Lệ Vân cười khinh bỉ: “Chết thì dễ cho cô quá.

Tôi nhất định để cô sống không bằng chết ở đây, cho cô nếm mùi vị của tôi năm xưa, cho cô ruột của cô nhìn thấy cháu gái phải trả giá thay mình.”
Chuyện đã qua nhiều năm như thế, Viễn Hi Đình cũng đang dần học cách chấp nhận, vậy mà hôm nay lại bị Tôn Lệ Vân đục khoét sâu thêm.

Từ sau khi ở biệt thự chính trở về, hồn vía cô như bay trên mây trên mưa, có đôi lúc Viễn Nhiên phải gọi mấy lần cô mới có phản ứng lại.

Dỗ Viễn Nhiên ngủ xong, cô một mình lặng lẽ đứng trong góc phòng tối om, nhìn cảnh vật bên ngoài qua khung cửa kính trong suốt.

Không gian yên tĩnh như tờ, biệt vườn Cận gia chìm sâu trong bóng tối, chỉ còn hắt lại một ít ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn Hoa Kỳ vàng nhạt.

Đôi mắt cô dần ướt lướt thướt, ngay sau đó có một giọt nước lạnh tanh rớt xuống, tầm nhìn cũng vì thế mà loè nhoè không tỏ.

Mấy năm nay, cô đã cố gắng để không nhớ về chuyện năm xưa, dặn lòng phải sống thật vui vẻ, sống luôn cả phần của cô ruột và chị gái nữa.


Dường như cô đã gồng mình mạnh mẽ quá lâu rồi, bao nhiêu sức lực đều đã bị vắt kiệt, giờ đây ngoài lớp mặt nạ lạnh tanh cô dùng để nguỵ trang ra, thì thâm tâm cô đã chết lặng từ lâu.

Năm ấy, cô vừa tròn mười tám tuổi, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi cô đã mất đi tất cả.

Đầu tiên, dự án của cô ruột gặp vấn đề, phải đền bù một số tiền khổng lồ ngoài sức tưởng tượng, còn chưa kể sẽ có nguy cơ phải ngồi tù.

Cô không còn cách nào khác đành đi cầu xin ba ruột, xin ông ta giúp đỡ, nhưng lại bị ông ta tuyệt tình phất tay để bảo vệ ném cô ra khỏi nhà, còn không tiếc lời sỉ nhục cô trước mặt vợ và con gái kế.

Giữa lúc cô tuyệt vọng nhất, Chu Nham Điềm xuất hiện, cô ta nói với cô: “Chỉ cần cô rời xa Cận Thời Xuyên thì tôi có thể đảm bảo cô ruột của cô được an toàn.

Giữa tình thân và tình yêu cô chỉ được lựa chọn một, tôi nghĩ cô không phải hạng người ích kỷ quá đâu nhỉ?”
Trong khi cô đang phân vân không biết phải làm sao thì lại có tin như sét đánh ngang tai rằng cô ruột đã bị cảnh sát mang đi.

Nếu như cô còn chần chừ thì không còn cơ hội cứu cô ruột nữa.

Kể từ sau khi rời khỏi nhà, cô ruột vẫn luôn chu đáo lo toan cho cô và chị gái, làm sao cô có thể nhẫn tâm thấy chết không cứu được.

Và thế là, cô liền run rẩy gọi điện thoại cho Chu Nham Điềm đồng ý với yêu cầu của cô ta.

Sau một ngày cùng Cận Thời Xuyên hẹn hò như thường lệ, lúc dùng xong bữa tối ra khỏi quán lẩu, Viễn Hi Đình đột nhiên dừng bước lại, ngẩng ánh mắt trống rỗng lên nhìn anh, làn môi nở nụ cười chua xót: “Xuyên Xuyên… chúng ta chia tay đi.”
Cận Thời Xuyên ngẩn người tại chỗ, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười cười xoa đầu cô: “Đùa gì thế hả?”

“Em nghiêm túc.

Chúng ta thật sự không thể tiếp tục nữa, em cần có một người có thể lo được cho tương lai của em, chứ không thể chờ anh thêm mấy năm nữa.

Anh hãy quên em đi.” Thanh âm như tiếng sấm đánh ngang tai Cận Thời Xuyên, cũng là một nhát dao đâm vào lòng cô.

Cận Thời Xuyên bước tới muốn nắm lấy tay Viễn Hi Đình kéo lại, nhưng cô lại nghiêng người tránh né, khiến cánh tay anh rơi tự do trong không trung.

Cô cắn chặt môi để nước mắt không rơi, nhìn thẳng vào đôi con ngươi hỗn tạp của anh.

Cõi lòng anh như tro tàn, mềm lỏng và buốt giá, anh dùng hết sức bình sinh còn sót lại để hỏi cô: “Tại sao?”
Đúng lúc ấy, một người lái chiếc Audi đen hạng sang dừng lại ngay bên cạnh họ, một giây kế tiếp, người đàn ông bóng loáng mở cửa xe bước ra, quắt ánh mắt trong veo nhìn Viễn Hi Đình.

Cô nắm chặt lấy quai đeo túi xách, ép bản thân đi về phía Hứa Cẩn Dương, ôm lấy cánh tay anh ta, nhìn anh rồi nói: “Anh ấy mới là tương lai của em.

Còn anh chỉ giống như là một vị khách qua đường.”
Sau đó, cũng có đôi lần Cận Thời Xuyên không chịu chấp nhận chạy tới tìm Viễn Hi Đình, nhưng cô không lạnh không nhạt khước từ anh.

Mỗi lần như thế, trái tim cô như bị khoan một hố sâu trống rỗng, giọt nước mắt đắng chát ngấm đầy trong lòng cô.

Chỉ tới khi anh tận mắt nhìn thấy cô cùng Hứa Cẩn Dương bước ra từ cửa khách sạn, anh mới thực sự từ bỏ.