Sau khi Cận Thời Xuyên tắm ra thì Viễn Hi Đình đã gục đầu lên đống giấy trên bàn ngủ thiếp đi.
Anh vừa lau khô đầu vừa chầm chậm bước tới bên cô, ánh mắt nhìn cô chứa đầy thâm tình, bao nhiêu lớp lạnh lùng đều tan biến trong phút chốc.
Anh hơi nghiêng đầu để nhìn cô được rõ hơn.
Cô lúc này thật yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến trái tim anh rạo rực.
Anh cẩn thận quan sát từng hàng mi tới gò má, rồi đặc biệt dừng cái nhìn nóng bỏng nơi đôi môi còn vướng lớp son đỏ căng bóng của cô.
Ở nơi đó anh đã chiếm hữu không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ thấy đủ.
Giờ phút này anh không thể nào tự chủ được lòng mình, vô thức từng bước tiến sát gần môi cô, hơi thở mỗi lúc một hừng hực, lồng ngực cũng theo đó mà nặng trĩu.
Khi anh chuẩn bị đặt nụ hôn lên bờ môi cô thì bất ngờ cô mở to hai mắt ra nhìn, khiến cả hai đều lúng túng đỏ bừng mặt.
Cô bối rối ngồi bật dậy, ấp úng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Ừm…” Cận Thời Xuyên xoay lưng, lấy tay che miệng, ho khan không thành tiếng: “Chỉ là muốn gọi em dậy rồi lên giường ngủ thôi!”
“Có cần phải ghé sát thế không?” Sắc đỏ trên mặt Viễn Hi Đình càng thêm nồng đậm.
Cận Thời Xuyên rất nhanh chóng đã lấy lại dáng vẻ cao lãnh thường nhật, anh nói bằng giọng tỉnh bơ: “Cũng đâu phải chưa từng hôn, em căng thẳng cái gì.”
Viễn Hi Đình dở khóc dở mếu không biết nên nói gì, hai tai cô đỏ lựng, mặt mày nóng ran, mồ hôi lạnh rơi ướt áo.
Cô loạng choạng ngồi xổm xuống giữa sàn, nhanh tay thu dọn đống giấy tờ rơi vung vãi trên đất, luống cuống đứng phắt dậy, đặt mạnh xấp giấy lên trên bàn, rồi xoay người chạy một mạch vào phòng tắm.
“Em đi… tắm đây.”
Cô đóng “rầm” cửa lại, dựa lưng sau tường, chu môi thở mạnh, áp đôi bàn tay lạnh ngắt lên hai má nóng như lửa, một giây kế tiếp, cô vội vã chạy tới đứng dưới vòi nước, mở van xả nước dội lên người để giúp thần thức thanh tỉnh hơn.
Tiếng nước chảy rì rào cứ kéo dài gần một tiếng không dứt, khiến lòng Cận Thời Xuyên nảy sinh nghi ngờ.
Không phải cô ngủ quên trong đó luôn rồi chứ?
Anh lấm lét đi đến trước cửa, nhỏ giọng nói vào: “Hi Đình… Viễn Hi Đình… em… xong chưa?”
Bên trong vẫn chỉ vọng lại tiếng nước chảy.
“Em… không phải… ngủ quên… đó chứ hả?” Cận Thời Xuyên lại hỏi thêm lần nữa.
Lần này vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Lòng gan nóng như lửa đốt, lo sợ cô xảy ra chuyện gì, anh liền nắm lấy then cài, đột nhiên mở toang cửa ra.
Vừa đúng lúc cô xoay người lại, cả hai nhìn nhau vài giây rồi hét toáng lên: “Á…”
Cô tắt nước, anh đóng cửa, nhịp tim của cả hai vẫn thình thịch tựa như sóng vỗ.
“Anh thần kinh à… Vô duyên vô cớ xông vào làm gì.” Viễn Hi Đình cao giọng mắng xối xả.
Trong đầu Cận Thời Xuyên vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh cơ thể trần như nhộng, vừa trắng mịn nõn nà vừa thon gọn mảnh mai của cô.
Dáng người cô khá gầy, nhưng vòng nào ra vòng nấy.
Nghĩ tới đây, bụng dưới của anh liền nóng ran, hoocmon nam cũng vì thế mà sản sinh một lượng cực lớn.
Bây giờ thì anh mới hiểu, bao năm qua bản thân không ham m.uốn là do chưa có chất kí.ch thích, một khi đã chạm tới cực hạn rồi thì cả người liền ngứa ngáy như ruồi bâu kiến cắn vậy.
Vật thể trong quần anh đột nhiên căng cứng, biểu tình mãnh liệt.
Chết tiệt! Bao năm rồi không lên, hôm nay bị kích động phất cờ sẽ rất khó khống chế.
Giữa lúc anh đang vật vã với cơ thể nóng như lửa thì trong phòng tắm lại vang lên chất giọng nữ trầm: “À thì… Anh còn ở đó nữa không?”
“Chuyện gì?” Anh nóng nảy hỏi lại.
“Có thể giúp em… lấy đồ quần áo không?” Viễn Hi Đình một lần nữa đỏ mặt.
“Phiền phức…” Anh thầm chửi thành tiếng, không chỉ trách cô, mà còn nguyền rủa luôn cả chính mình.
Dường như khả năng khống chế của bản thân đang từng bước tụt lùi, càng lúc càng cảm thấy cơ thể hừng hực như lửa đốt.
Anh xoay người đi tới phòng chứa đồ, lục kiếm một bộ đồ ngủ nữ, rồi dè dặt nhặt thêm hai chiếc nội y màu đen, sau đó đi tới gõ cửa phòng tắm.
“Mở cửa…”
Viễn Hi Đình chậm rãi mở he hé cửa, thò một cánh tay ướt đẫm ra ngoài.
“Anh đưa cho em.”
Cận Thời Xuyên đưa từng món một vào tay cô, cuối cùng chỉ còn lại chiếc quầ.n lót ren màu đen mỏng, lòng dạ anh lại cồn cào thêm, anh bất tri bất giác hỏi: “Em… thích màu đen sao?”
“Hả?” Viễn Hi Đình giật mình, ngượng ngùng đến tái mặt.
“Mau đưa đây, anh biến thái à?”
Anh cũng chẳng thể hiểu nổi là bản thân mới nói cái gì, cảm giác giống như một thằng ngốc đang nói chuyện hài vậy.
Sự căng thẳng kéo dài tới tận khi cô đã mặc đồ trở ra.
Cô cảm thấy anh hôm nay rất lạ, nhưng lại không biết nên mở miệng nói thế nào, chỉ có thể lặng lẽ trèo lên giường, quấn chặt chăn xung quanh mình.
Ánh đèn tắt vụt, cả căn phòng chìm ngập trong bóng tối.
Viễn Hi Đình nằm quay lưng về phía Cận Thời Xuyên, nghe thấy tiếng anh ngồi dậy cô theo bản năng liền bật sáng đèn plat di động.
“Em làm gì thế?” Cận Thời Xuyên nhíu mày hỏi.
“Anh thì sao? Không ngủ đi còn muốn đi đâu.” Viễn Hi Đình không trả lời anh mà lắt léo hỏi lại.
Cận Thời Xuyên xỏ nhanh dép lê, bước ra phía cửa:
“Anh muốn xuống nhà uống nước.”
“Ò…” Viễn Hi Đình như trút được gánh nặng trong lòng.
Hiện tại, cô thật sự chưa sẵn sàng để tiến lên thêm một bước.
Dù sao hai người họ mới quay lại được mấy tháng, hơn nữa cũng chỉ là duy trì hôn nhân hợp đồng.
Ra khỏi cửa, Cận Thời Xuyên đột nhiên hắt lại giọng nói lạnh như băng: “Em không cần đề phòng anh như khái vậy đâu! Anh thề sẽ không làm gì em.”
Cho tới khi Cận Thời Xuyên quay trở lại thì Viễn Hi Đình đã ngủ say.
Anh ngồi xuống bên giường, cẩn thận đắp chăn lên người cô, nhẹ nhàng vén sợi tóc bù xù trên mặt cô, khoé môi cong lên một đường cong rực rỡ.
Tháng năm qua đi, anh gặp cô lúc tuổi trẻ nồng cháy nhất nhưng lại chẳng thể ở bên cô vào những giây phút thanh xuân cuồng nhiệt nhất, tuy nhiên hiện tại anh lại có được cô vào thời khắc cô hoàn hảo nhất.
Hôm sau, Cận Thời Xuyên rời khỏi nhà từ khi trời còn chưa hửng sáng.
Anh lái xe thẳng tới biệt thự của Ôn Diên ở toà nhà Hàng Hạc phía Đông thành phố.
Đứng trước cửa căn biệt thự rộng lớn, Cận Thời Xuyên bấm chuông liên tục, cho tới khi anh nghe thấy tiếng dép loẹt quẹt tới gần mới chịu ngừng tay.
Ôn Diên ngái ngủ nhìn Cận Thời Xuyên như chỉ hận không thể bóp chết anh, tóc tai dựng đứng lên, lồm xồm giống hệt ổ quạ.
“Cậu bị bệnh à? Tới nhà tôi sớm thế làm gì?”
Cận Thời Xuyên lướt qua Ôn Diên, đi thẳng vào trong nhà, ngồi bệt xuống ghế sô pha, chần chừ một lát rồi hờ hững nói: “Hỏi cậu một việc.”
“Việc gì?” Ôn Diên liên tục ngáp ngắn ngáp dài ngồi xuống đối diện Cận Thời Xuyên, ôm gối dựa vào lòng, ngả đầu ra sau ghế sô pha, nhắm chặt hai mắt lại.
“Cậu cảm thấy Hi Đình có còn tình cảm với tôi không?” Cận Thời Xuyên lạnh nhạt nói.
Ôn Diên vẫn không mở mắt, cơn buồn ngủ cứ quấn chặt lấy anh ta, khiến đầu óc anh ta không cách gì tỉnh táo nổi, chỉ có thể trả lời lại anh theo bản năng: “Không biết.”
Sau một lúc thấy Cận Thời Xuyên lặng thinh thì Ôn Diên liền mở to hai mắt ra nhìn, mặt đen thui, dở khóc dở cười: “Không phải chứ! Cậu tới nhà tôi sớm như thế chỉ để hỏi điều này thôi à.”
Cận Thời Xuyên đan hai tay đặt trên đầu gối, mải nghĩ ngợi, không nói gì.
Ôn Diên tức điên người, răng trên cắn chặt môi dưới: “Cậu muốn biết cô ấy còn yêu cậu hay không thì hỏi trực tiếp cô ấy không phải là xong sao? Cậu tới đây tìm tôi thì có ích gì?”
“Cô ấy…” Cận Thời Xuyên hơi bí từ nên phải dừng lại vài giây mới nói tiếp: “Cứ luôn tránh tiếp xúc thân mật với tôi.
Có phải là… không yêu tôi nên mới như thế?”
“Cận thiếu gia của tôi ơi… logic của cậu kiểu gì thế hả?” Ôn Diên vò vò mái tóc ổ quạ của mình: “Cô ấy dù gì cũng là phụ nữ, mặc cho đã từng trải qua chuyện ấy với người khác nhưng với cậu là lần đầu đương nhiên người ta phải ngại rồi.
Hơn nữa, mối quan hệ của hai người là gì? Người yêu cũ, lại kết hôn hợp đồng, cô ấy đương nhiên không đủ niềm tin để trao thân mình cho cậu.
Cũng giống như việc cậu ghét chạm tới người phụ nữ, thì cô ấy cũng sợ trao thân nhầm người.
Đàn ông sung sướng mấy phút là xong việc, còn phụ nữ thì hậu quả còn có thể kéo dài, ví dụ như Viễn Nhiên chẳng hạn.”
“Nhìn tôi giống kẻ vô trách nhiệm lắm sao?” Cận Thời Xuyên bất mãn hỏi lại.
Ôn Diên tựa như người đứng trước nòng súng đã lên sẵn đạn, có thể bị bắn banh xác bất cứ lúc nào.
“Chuyện này thì có liên quan gì tới trách nhiệm chứ! Chủ yếu là do tâm lý của cô ấy chưa sẵn sàng mà thôi!” Ôn Diên sắp phát điên lên rồi.