Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh

Chương 47: 47




Suy nghĩ của Viễn Hi Đình mông lung cho tới khi xe dừng lại ở trạm gần nhà mới ngừng hẳn, cô đứng dậy bước xuống xe, vừa ra khỏi cửa, gió lạnh đã vù vù thổi tới, xuyên thấu vào máu thịt cô.

Mưa ngoài trời vẫn không có dấu hiệu tạnh, cô đành đội túi chạy một mạch về nhà.

Dừng bước trước cửa chính, cô rũ bớt nước trên người mình xuống, sau đó mở cửa đi vào trong.

Vừa tới phòng khách, Tôn Lệ Vân đã phóng cho cô một cái nhìn sắc lẹm, tựa như muốn một đao giế.t chết cô.

“Sao bây giờ cô mới về?”
Viễn Hi Đình ngập ngừng bước tới, ngẩng đầu nhìn Tôn Lệ Vân: “Con xuống kho kiểm tra hàng mẫu vô tình bị mắc kẹt bên trong.”
“Vậy sao?” Tôn Lệ Vân cười lạnh, ánh mắt chứa đầy tà mị.

“Nói dối không cần chớp mắt nhỉ?”
“Nếu thím không còn gì để nói thì tôi lên phòng thay đồ trước đây.” Viễn Hi Đình xoay người bước đi.

Khi cô mới lên được hai bậc cầu thang, đằng sau lưng liền vang lên thanh âm chói chang như sét đánh sấm gào.

“Vụng trộm còn không biết chùi mép.

Có điều lần này mắt nhìn người của cô cũng khá hơn rồi nhỉ? Chàng trai cảnh sát đó trông ra gì phết.


Đúng là loại đàn bà ăn bánh trả tiền quen thói nên tốc độ cưa cẩm cũng nhanh như thế.

Mới có mấy ngày mà đã quen được người mới rồi.”
Viễn Hi Đình dừng bước, tay nắm chặt lấy thành cầu thang, trừng mắt lớn nhìn Tôn Lệ Vân.

“Thím đang nói cái gì vậy? Tôi hết lần này tới lần khác đều nhịn thím là vì không muốn nhà họ Cận xảy ra xung đột nhưng thím cũng đừng quá đáng.”
“Quá đáng…” Tôn Lệ Vân cười mỉa mai: “Cô không thử xem lại mình đã làm gì, nhân lúc Thời Xuyên không có ở đây quyết rũ hết người đàn ông này tới người đàn ông khác, không biết xấu hổ sao? Nửa đêm nửa hôm ôm ôm ấp ấp nhau còn ra thể thống gì nữa.

Hôm nay, tôi nhất định phải thay Thời Xuyên dạy dỗ lại cô.”
Không chờ Viễn Hi Đình kịp phản ứng, Tôn Lệ Vân đã ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ đứng gần đó: “Người đâu, giữ cô ta lại.”
Thì ra bà ta đã sớm có sự chuẩn bị.

“Buông ra.” Viễn Hi Đình dùng hết sức vùng vẫy nhưng hai cánh tay cô bị hai gã đàn ông thô kệch trói chặt, không cách gì thoát ra được.

“Tôn Lệ Vân, bà muốn làm gì?”
Tôn Lệ Vân đắc ý đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi tới gần Viễn Hi Đình, cúi thấp người để mặt đối mặt với cô, gằn giọng nói: “Nếu cô còn dám đối kháng thì tôi sẽ để cả con gái cô chịu cùng.”
Ánh mắt của Viễn Hi Đình vô thức nhìn lên cửa phòng Viễn Nhiên, rồi lại quay sang phía Tôn Lệ Vân.

“Đừng động tới con bé, bà muốn gì thì cứ nhằm vào một mình tôi là được rồi.”
Khoé môi Tôn Lệ Vân nhếch nhẹ: “Tôi đã sớm cảnh cáo cô rồi, cửa nhà họ Cận không dễ vào như thế đâu, mà có vào được cũng chưa chắc đã ở được lâu.

Hôm nay không có ông nội, mà Cận Thời Xuyên cũng đang ở Tân Hải, để tao xem mày có thể trụ được bao lâu.”
Sau đó, Tôn Lệ Vân đứng thẳng người lên, ánh mắt hiện lên tia tàn ác: “Dẫn ra quỳ ngoài mưa cho tôi.”
Viễn Hi Đình bị hai tên đàn ông kéo ra khỏi nhà, ép quỳ sạp xuống trước sân, trên đầu mưa rơi tầm tã, những hạt mưa giá lạnh chảy thẳng vào lòng cô.

Giọt nước mưa bay bay chạm tới khoé mi khiến hai mắt cô cay xè, cả người không ngừng run lên bần bật, sắc mặt mỗi lúc một nhợt nhạt hơn hẳn, sức lực giống như bị trận mưa kia cuốn trôi đi hết, cuối cùng cơ thể cô chỉ còn sót lại chút hơi thở lay lắt.

Nhưng Tôn Lệ Vân vẫn không chịu dừng lại, bà ta sai người dùng dây thừng quất lên người cô.

Sợi dây thừng vừa dài vừa cứng tựa như con rắn lè lưỡi vung tới, nhắm thẳng vào tấm lưng gầy yếu của cô.

Cô cắn chặt môi, nhưng vẫn chẳng thể nào kìm được tiếng rên đau điếng, nước mắt hoà lẫn cùng cơn mưa, nỗi đau không thể nói nổi thành lời.

Mỗi một roi đánh xuống giống như từng tiếng thét gào trong cõi lòng cô.

Trong thế giới mưa rơi rả rích, cô cảm thấy bản thân thật đáng thương, xung quanh có biết bao nhiêu người, nhưng lại chẳng có một ai đứng về phía cô cả.


Vết thương trên người cô cũng chẳng thể nào sánh bằng vết xước trong tâm cô.

Cô thầm thề, sẽ có một ngày cô bắt Tôn Lệ Vân trả lại gấp mấy lần những gì ngày hôm nay cô phải chịu.

Cô thừa biết, bà ta không phải vì Cận Thời Xuyên mới tới, mà chính là có cơ hội để hành hạ cô, nói một cách khác tức là bà ta đang mượn đao giết người, lấy cớ cô làm chuyện có lỗi với anh mà đày đoạ cô.

Chứ thực ra bà ta nào có giàu tình thương với anh như thế!
Sở dĩ Tôn Lệ Vân luôn không thuận mắt với cô, xem cô như là kẻ thù không đội trời chung, bởi vì cô chính là cháu gái của tình địch.

Mặc dù, cô ruột của Viễn Hi Đình đã qua đời cách đây mười năm, nhưng bà ta vẫn không cách gì chấp nhận được những chuyện năm xưa, lại càng phát điên hơn khi biết được Cận Tư Thành vốn chưa từng quên cô ruột, hằng năm tới ngày dỗ vẫn lén lút đi thăm mộ cô ấy.

Nỗi đau đó vẫn luôn dày xéo bà ta suốt bao nhiêu năm, nay lại thêm việc cô gả và Cận gia, cho nên bà ta mới tìm cớ để xả cơn hận trong lòng mình.

Mãi tới khi cô sức cùng lực kiệt rồi ngã sạp xuống đất, bà ta mới chịu dừng tay, nhưng lại ra lệnh cho đám thuộc hạ không được phép đưa cô vào nhà, bỏ mặc một mình cô vật vã trong trận mưa xối xả.

Bà ta nhẫn tâm tới mức không một cái ngoái đầu nhìn lại, cũng không quan tâm là cô còn sống hay đã chết, một đường rời khỏi biệt thự.

Viễn Hi Đình cố dùng chút sức yếu ớt còn sót lại bò dậy, chếnh choáng đi vào nhà, khổ sở bước từng bước trên cầu thang, nhưng mỗi khi nhấc chân lên, vết thương ở lưng lại truyền tới cơn đau, khiến hai hàng lông mày của cô liền chụm lại thành một đường thẳng.

Bỗng nhiên phía sau lưng cô có tiếng chân đang tới gần, cô khó nhọc quay đầu lại, liền nhìn thấy dì Trương đang ở dưới cầu thang đi lên.

“Thiếu phu nhân, chắc đau lắm nhỉ?”
Cô mím chặt đôi môi tái nhợt, khẽ gật gật đầu.

Dì Trương cẩn thận đỡ cô: “Tôi giúp cô.”

“Dì cứ mặc kệ cháu, nếu để thím Vân biết lại trách mắng đó.” Cô thì thào rất lâu mới phát ra thành tiếng.

“Bà ấy đi rồi, tôi dìu cô về phòng rồi giúp cô bôi thuốc.

Vết thương ở sau lưng làm sao mà cô tự mình bôi được.” Dì Trương vừa chậm rãi đỡ cô lên từng bậc cầu thang vừa nói.

“Cảm ơn dì.

Nhưng dì đừng nói chuyện này với Thời Xuyên nhé!” Viễn Hi Đình dặn dò.

“Ừm…” Dì Trương sống gần nửa đời người rồi, đương nhiên có thể hiểu nỗi lo trong lòng Viễn Hi Đình, chỉ là vẫn có chút bất mãn với Tôn Lệ Vân.

Sau khi về phòng, Dì Trương cẩn thận giúp Viễn Hi Đình thay quần áo rồi bôi thuốc lên những vết thương trên lưng cô, tổng cộng có năm đường hằn khá dài, lúc vừa chấm thuốc lên có hơi rát nhưng một lúc sau lại đỡ đau hơn hẳn.

Tối hôm đó, Viễn Hi Đình gần như trằn trọc suốt cả đêm, không thể nào chợp mắt nổi, cứ trăn qua trở lại không ngừng, thi thoảng chạm trúng vết thương làm cơn đau kéo tới khiến hàng lông mày lá liễu của cô khẽ nhíu chặt lại.

Cô đã thông suốt rồi, không thể cứ nhẫn nhịn để người ta đè đầu cưỡi cổ mãi được, cô nhất định phải đứng lên, ít nhất là sẽ không cam chịu nữa.