Sau khi trở về từ phiên đấu thầu, Phương Thần Phong lập tức đi về phòng làm việc của mình, vừa vào đến nơi hắn đã nhìn thấy một thân ảnh hống hách ngồi trên ghế sofa, đôi chân dài chắc khỏe thì duỗi ra gác lên bàn trà. Nhìn thấy hắn, Tống Hạ Vũ liền hào sảng nói:
“Cậu nợ mình lần này!”
Phương Thần Phong nghe vậy thì cười nhếch miệng trả lời:
“Mình có bao giờ nuốt lời chưa?”
Tống Hạ Vũ nghe vậy thì cười cười nâng tay tự rót cho mình ly rượu, Phương Thần Phong đem tập tài liệu để lên bàn làm việc sau đó ngồi xuống đối diện với anh ta. Bầu không khí lúc này bỗng rơi vào trầm tư, mỗi người bọn họ đều chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Một lúc sau, Tống Hạ Vũ nghiêm túc hỏi:
“Cậu đã chắc chắn chưa?”
Mặc dù biết Tống Hạ Vũ đang ám chỉ điều gì nhưng Phương Thần Phong vẫn hỏi lại:
“Cậu nói đến chuyện gì?”
“Đừng giả ngốc với mình, cậu thừa hiểu mình đang nói đến điều gì mà? Mình đã nghe Lâm Minh Thiện nói lại về quyết định của cậu, cậu có chắc là mình làm như vậy là đúng hay không?”
“Mình chưa bao giờ hối hận về những việc mình đã làm.”, Phương Thần Phong nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài.
Nghe hắn nói vậy, Tống Hạ Vũ liền thở dài nói:
“Trước đây mình đã từng khuyên cậu đừng nên chìm đắm vào quá khứ, mà hãy nhìn vào hiện tại và suy nghĩ cho tương lai, bây giờ mình vẫn giữ vững lời nói đó. Phong, cả cậu và mình đều biết Alice không phải một cô gái bình thường, cô ấy mạnh mẽ hơn, độc ác hơn, và… nhạy cảm hơn. Mình không muốn một ngày nào đó cậu phải dằn vặt, phải hối hận vì những gì cậu đã làm.”
Sau câu nói của Tống Hạ Vũ, Phương Thần Phong liền rơi vào một thoáng trầm tư, nhưng ngay sau đó hắn lập tức lấy lại vẻ băng lãnh thường thấy, giọng nói từ tính vang lên:
“Mình đã suy nghĩ rất nhiều mới đi đến quyết định này, và mọi thứ đều đã nằm trong định liệu của mình. Hơn nữa, suy nghĩ của mình khác cậu, đối với mình, đúng là tương lai do hiện tại quyết định, nhưng để có được hiện tại thì không thể thiếu quá khứ, chính vì vậy dù tương lai, hiện tại, hay quá khứ đều rất quan trọng, điểm then chốt trong mối quan hệ này hoàn toàn nằm trong tay chính bản thân mình, rằng nên coi trọng quá khứ hay hiện tại hơn, rồi mới đi đến quyết định cho tương lai.”
Nghe Phương Thần Phong nói vậy, Tống Hạ Vũ liền biết hắn đã có ý định của bản thân mình, cho dù bây giờ anh có cố gắng cách mấy cũng không thay đổi được điều gì, nâng ánh mắt đầy ý tứ nhìn lên, Tống Hạ Vù nhàn nhạt nói:
“Chẳng bao lâu nữa cậu sẽ phải hối hận vì những gì bản thân đã làm!!! Mình nghĩ mình không phải người đầu tiên nói với cậu câu này.”
Lần này Phương Thần Phong không trả lời câu hỏi của Tống Hạ Vũ mà hỏi sang chuyện khác:
“Đó là việc của mình! Còn cậu, cô gái nhỏ của cậu đâu rồi, sao không thấy đi cùng?”
Nhắc đến chuyện này, Tống Hạ Vũ lập tức thay đổi thái độ, ánh mắt khó chịu của hắn nhìn vào ly rượu đỏ trong tay nói:
“Đường ai nấy đi rồi, vừa rời xa mình chưa được bao lâu thì cô ấy đã có người đàn ông khác mà một chút lưu luyến với mình cũng không có, đáng chết thay mình lại động lòng với cô ấy, thật buồn cười, chơi gái bao lâu nay mình chưa bao giờ gặp qua tình cảnh này.”
Phương Thần Phong nghe vậy thì cười thành tiếng rồi nói:
“Cô ấy cũng không phải hạng phụ nữ bình thường!! Cũng là người của Huyết Sắc Bang đúng chứ?”
“Uhm. Cô ấy chính là người đã cho mình một vố ở Mộng Ảo, Nhược Hy Ái Linh.”
“Hahaha… mình nghĩ mình sắp được xem một bộ phim đầy kịch tính rồi.”
‘Choang\~\~\~’
Lời nói Phương Thần Phong vừa dứt thì một chiếc ly từ phía đối diện bay đến, hắn nhanh chóng nghiêng người tránh thoát khiến nó đập vào bức tường sau lưng vỡ tan tành.
“Mình mà chết thì không ai bồi thường cho cậu số tiền vừa đấu thầu đâu.”
Tống Hạ Vũ nghe vậy thì hùng hổ nói lớn:
“Có tin là mình ám sát cậu ngay tại đây rồi cướp cả Phương Thị đi hay không hả?”
Lời nói này của Tống Hạ Vũ làm Phương Thần Phong cười thành tiếng, gương mặt hắn lúc này có vẻ thoải mái hơn trước rất nhiều. Đùa giỡn xong, lúc này Tống Hạ Vũ liền nghiêm túc nói:
“Mình sẽ không ngăn cản việc mà cậu muốn làm, nhưng cậu cũng nên biết giữ chừng mực kẻo đến lúc hối hận cũng không kịp.”
“Mình biết rõ điều đó.”, Phương Thần Phong cũng nghiêm túc trả lời.
Sau đó hai người còn nói thêm một vài điều về buổi đấu thầu hồi chiều, hiện tại cũng đã qua mười giờ tối, Tống Hạ Vũ ngỏ lời muốn đi Mộng Ảo nhưng Phương Thần Phong đã từ chối với lý do phải về nhà, điều này làm cho Tống Hạ Vũ có cơ hội chọc ghẹo hắn lần hai. Khi hai người còn đang ‘đấu đá’ qua lại thì đột nhiên chiếc điện thoại di động của Phương Thần Phong trên bàn reo lên, nhìn đến số máy gười gọi là từ điện thoại gia đình của Hắc Phong Bang, hắn lập tức có một dự cảm không lành, quả nhiên lời nói của dì Ngô vang lên phía bên kia đầu dây khiến toàn thân Phương Thần Phong lập tức cứng ngắc:
“Thiếu gia… Linh Chi… Linh Chi con bé… chúng tôi không tìm thấy con bé ở bất cứ đâu trong Hắc Phong Bang cả…”
Lời nói gấp gáp đứt quãng của dì Ngô khiến cho trái tim Phương Thần Phong đập nhanh không thôi, một nỗi sợ hãi lập tức ùa đến bao vây lấy tâm trí hắn, khiến hô hấp của hắn trở nên khó khăn, cất giọng run run hỏi lại dì Ngô:
“Dì bình tĩnh nói cho tôi biết rõ mọi chuyện.”
“Thiếu gia… buổi tối tôi theo lời căn dặn của cậu đem cơm lên cho cô ấy, nhưng khi mở cửa đi vào lại chỉ thấy căn phòng trống không, tôi đã tìm thử trong nhà tắm cũng như mọi ngóc ngách trong phòng nhưng cũng không thấy cô ấy đâu, cửa ban công cùng cửa ra vào vẫn khóa kín, cô ấy… cô ấy giống như bốc hơi khỏi nơi này vậy. Trước khi gọi điện cho cậu thì tôi và quản gia Tô cũng đã cho người tìm xung quanh Hắc Phong Bang, nhưng kết quả vẫn vậy, thiếu gia… cậu hãy mau trở về đi…”
Nói đến đây dì Ngô đã bắt đầu nức nở, giọng nói già nua mang theo sự bất an khẩn cầu Phương Thần Phong. Hắn nghe vậy lập tức trấn an bà:
“Dì hãy bình tĩnh, tôi sẽ lập tức trở về, dì nói với quản gia Tô hãy khóa tất cả các lối ra vào Hắc Phong Bang cho tôi, đồng thời bật cảnh báo an ninh lên mức cao nhất.”
“Vâng thưa cậu chủ.”
Kết thúc cuộc gọi, Phương Thần Phong gương mặt hoảng sợ vội vã cầm chìa khóa xe chạy ra khỏi phòng làm việc, bởi vì khi nãy hắn bật loa ngoài nên Tống Hạ Vũ ở một bên cũng đã nghe được mọi chuyện, không nói nhiều anh ta cũng mau chóng theo sát Phương Thần Phong, anh biết tâm trạng của Phương Thần Phong sau khi nghe tin này đã không thể điềm nhiên, tự tin như trước nữa, mà thay vào đó là sự sợ hãi cùng lo lắng.
Trên đường lớn, hai chiếc xe thể thao đắt tiền nối đuôi nhau chạy với tốc độ cao, chẳng quan tâm đến đèn đỏ hay người qua lại, chúng cứ thế vượt hết ngã tư này đến giao lộ kia. Chẳng mất bao lâu hai người đã có mặt tại Hắc Phong Bang, sau khi xuống xe Phương Thần Phong lập tức chạy lên phòng ngủ của Hà Linh Chi, căn phòng trước kia luôn luôn có sự tồn tại của cô bây giờ lại đìu hiu, cô quạnh đến lạ. Sau khi vào phòng, điều đầu tiên Phương Thần Phong làm không phải là gấp gáp tìm kiếm cô mà là kiểm tra bảng khóa cửa ra vào cùng cửa ban công, không có dấu hiệu của hacker, điều này chứng tỏ cô thoát ra ngoài được không phải là do ổ khóa bị hack, mà là cô có trong tay DNA của hắn, nhưng bằng cách nào? Những ngày qua hắn đã vô cùng cẩn thận, hắn chắc chắn rằng mình không để lại bất cứ thứ gì khiến cô có được DNA của hắn, chẳng lẽ có người đã giúp cô? Nếu giả định này của hắn là đúng thì người có tình nghi cao nhất chính là mẹ của hắn, bởi vì hai người họ từ trước đến nay có giao tình rất tốt, bà thậm chí còn coi cô như con gái ruột của mình mà yêu thương.
Nhưng hắn không vội đi gặp bà, bởi vì hắn còn một cách khác để có thể tìm được cô. Suy nghĩ đến đây Phương Thần Phong lập tức xoay người rồi đi về phía vườn Tử Đằng, thông qua lối đi dưới mặt đất, hắn đi đến căn phòng mật trước kia đã từng dẫn Hà Linh Chi vào đây.
Khởi chạy chương trình tìm kiếm toàn cầu, Phương Thần Phong bắt đầu múa tay trên bàn phím nhập dữ liệu gương mặt cô, sau một hồi truy quét, kết quả hiện thị trên màn hình lại là chữ ‘error’, Phương Thần Phong không quá bất ngờ với kết quả này vì hắn đã dự liệu được rằng cô sẽ sử dụng thuật dịch dung, nhưng hắn vẫn còn một thứ khác.
Đặt tay lên bàn phân tích DNA, ngăn kéo bên cạnh liền bật mở, thế nhưng bên trong lại trống không, nơi này vốn dĩ phải chứa đồng tử giả của Hà Linh Chi nhưng bây giờ nó lại không còn ở đó nữa, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Phương Thần Phong, bởi vì việc làm đồng tử giả hắn chỉ nói cho mình cô nghe, mẹ hắn không hề hay biết việc này.
Việc mất đi đồng tử giả của Hà Linh Chi khiến cho Phương Thần Phong rơi vào bế tắc, những giả định hắn đặt ra trong đầu đều đi vào ngõ cụt bởi vì nếu như không phải mẹ hắn đích thân đến đây mở cửa cho cô thì chỉ với bản phân tích DNA của mẹ hắn, cô không thể nào vào được nơi này, cánh cửa kia sẽ chỉ được mở ra bởi chính cha mẹ hắn, và hắn, còn nếu dùng bản phân tích thì chỉ có thể dùng DNA của hắn mà thôi.
Thế nhưng lúc này, điều hắn quan tâm lớn nhất không phải là việc Hà Linh Chi làm thế nào để rời đi, mà là hiện tại cô đang ở nơi nào, hắn bây giờ giống như mất đi phương hướng vậy, hắn không biết nên làm gì để có thể tìm được cô, hai thứ mà hắn tự tin nhất là hệ thống truy quét và đồng tử giả đều đã bị cô vô hiệu hóa, hiện giờ muốn đi tìm cô theo cách truyền thống là điều vô vọng, bởi vì hắn hiểu rất rõ cô, một khi cô đã muốn trốn, thì không ai có thể tìm được trừ khi cô cố tình để họ tìm được mình.
Lúc này Phương Thần Phong lập tức nhớ đến một người, không nói nhiều hắn lập tức rời khỏi căn phòng huyết mạch của Hắc Phong Bang rồi đi đến phòng giam lỏng Triệu Y Vân, bởi vì hắn có lệnh cho thuộc hạ phải canh chừng cô hai tư trên hai tư dù có bất kì chuyện gì xảy ra đi nữa nên bây giờ dù trên dưới Hắc Phong Bang có rối loạn vì sự biến mất của Hà Linh Chi thì bọn họ vẫn phải theo lệnh mà đứng ở đây.
Bốn tên vệ sĩ đứng canh bên ngoài khi nhìn thấy Phương Thần Phong đi đến thì lập tức cung kính cúi chào, hắn thấy vậy thì phất tay hỏi:
“Không có chuyện gì bất thường chứ?”
“Dạ không thưa lão đại, chỉ có điều hôm nay cô ấy đi ngủ sớm hơn ngày thường rất nhiều.”
Nghe thuộc hạ nói vậy Phương Thần Phong lập tức nhìn vào bên trong thông qua tấm kính trên cửa ra vào, quả đúng như những gì hắn ta vừa nói, lúc này Triệu Y Vân đang nằm quay mặt đối diện với bọn họ mà ngủ vô cùng an tĩnh, Phương Thần Phong không nói gì thêm mà trực tiếp mở cửa bước vào.
Tiến đến đứng cạnh giường của Triệu Y Vân, Phương Thần Phong cảm thấy có dự cảm chẳng lành, bởi vì Triệu Y Vân là người có khả năng giao chiến giỏi nhất trong số bốn người các cô, cho nên sự cảnh giác cũng theo đó mà nhạy cảm hơn rất nhiều, vậy mà bây giờ hắn đã đứng ở ngay bên cạnh cô ấy như vậy nhưng một chút động tĩnh cô ấy cũng không có.
Đúng lúc này Lâm Minh Thiện và Tống Hạ Vũ cũng đã đuổi theo kịp đến nơi, sau khi đi vào Tống Hạ Vũ liền lên tiếng hỏi:
“Mọi chuyện sao rồi?”
Không có câu trả lời đáp trả câu hỏi vừa rồi của Tống Hạ Vũ, Phương Thần Phong vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Triệu Y Vân, Tống Hạ Vũ thấy hắn như vậy thì cũng nhìn theo, một lúc sau anh ta cũng đã nhận ra được điểm khác lạ:
“Phong, chuyện này…”
“Thiện, mau kiểm tra một chút, có vẻ như cô ấy đã bị trúng thuốc.”, Phương Thần Phong lên tiếng cắt ngang lời nói của Tống Hạ Vũ.
Lâm Minh Thiện nghe hắn nói như vậy thì lập tức tiến đến lay thử người Triệu Y Vân một chút, nhưng cô ấy vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Đúng lúc này, ánh mắt của anh ta bị một thứ thu hút sự chú ý, đó là một vệt nhăn trên rìa má bên phải của Triệu Y Vân, suy nghĩ một chút sau đó Lâm Minh Thiện ánh mắt lóe lên kia ngạc nhiên cùng sợ hãi mà nhìn vào vệt nhăn đó, đôi tay rắn chắc hữu lực có chút run nâng lên sờ vào nó.
Lâm Minh Thiện không nói gì mà từ từ kéo nếp nhăn đó theo chiều ngang từ phải sang trái, kết quả là một tấm mặt nạ da người được bóc ra, lúc này người đang nằm trên giường không còn là Triệu Y Vân nữa mà là một gương mặt khác, một màn vừa rồi khiến cho Tống Hạ Vũ kinh ngạc vô cùng, còn về phần Phương Thần Phong thì tức giận không thôi, hai bàn tay hắn nắm chặt đến nỗi lộ mờ mờ khớp xương ngón tay, đôi mắt thì đỏ ngàu vì bị lửa giận chiếm lĩnh, cả người hắn cũng theo đó mà run lên từng hồi.
Vứt tấm mặt nạ xuống đất, Lâm Minh Thiện lập tức cho người đi điều tra thân phận của người vừa rồi. Chưa đầy năm phút sau, một tên thuộc hạ đi vào báo cáo:
“Thưa lão đại, cô ta là người đem cơm vào cho Tiến sĩ triệu tối nay, nhưng lính gác bên ngoài có nói rằng cô ấy đã rời đi sau chưa đầy ba mươi phút.”
“Vậy là Triệu Y Vân đã quan sát rất kĩ và có chuẩn bị từ trước nên mới có thể trong vòng mấy ngày ngắn ngủi như vậy liền biết được hôm nay ai sẽ là người đem cơm vào và dùng mặt nạ dịch dung để đào tẩu. Phong, rất có thể Triệu Y Vân đã giúp đỡ Hà Linh Chi thoát ra ngoài.”, Tống Hạ Vũ lên tiếng.
Phương Thần Phong hai tay nắm chặt thành quyền, gương mặt méo mó vì tức giận lạnh giọng nói:
“Mau phát truy nã lên cấp độ cao nhất cho tôi, bằng mọi giá phải tìm đươc hai người họ trở về đây.”
“Vâng thưa lão đại.”, tên thuộc hạ vừa đi vào nhận lệnh rời đi, còn Lâm Minh Thiện, anh không nói gì mà nhìn Phương Thần Phong chằm chằm, nhưng sau đó cũng quay gót đi ra ngoài.
---------
Trở lại thời điểm trước khi Hà Linh Chi rời đi.
Cả buổi chiều cô đều tập trung cố gắng mã hóa bảng phân tích DNA của Phương Thần Phong một cách nhanh nhất, quá trình này diễn ra vô cùng lâu, phải cho đến thời điểm trời bắt đầu nhá nhém tối rồi cô mới hoàn thành xong.
Tám giờ tối, tại phòng của Triệu Y Vân, bây giờ chính là thời điểm người hầu sẽ mang đồ ăn đến cho cô, Triệu Y Vân lúc này vô cùng ung dung mà ngồi trên bàn trà chờ đợi. Chưa đầy mười phút sau, cánh cửa ra vào liền vang lên tiếng kêu ‘cạch’ báo hiệu có người đến, không ngoài dự đoán của cô người đến chính là cô người hầu đem cơm. Cô đã quan sát rất kĩ và nhớ mặt những người từng đến đây đưa đồ ăn rồi tiến hành làm mặt nạ dịch dung vào buổi tối theo gương mặt của những người đó, và cô cũng đã biết quy luật luân phiên người đến đây đưa đồ ăn. Cô hiện tại đã bị nhốt ở đây năm ngày, mỗi ngày ba bữa đều có người đem đồ ăn đến, tổng cộng có bốn người hầu phụ trách việc này, bốn người bọn họ cứ thế luân phiên nhau đến đem đồ ăn theo thứ tự từ một đến bốn rồi từ bốn lên một.
Vẫn như thường lệ sau khi đem đồ ăn lên thì nữ giúp việc đó sẽ đứng ở một bên chờ Triệu Y Vân ăn xong rồi dọn dẹp mọi thứ, nhưng ngay tại thời điểm cô ta quay lưng lại với cô thì Triệu Y Vân lập tức đi đến đánh mạnh vào gáy cô ta, nữ giúp việc lập tức rơi vào hôm mê.
Triệu Y Vân ngay sau đó liền kéo cô ta về một góc khuất trong căn phòng rồi tiến hành đeo mặt nạ dịch dung cho cả hai, một lúc sau hai người đã tráo đổi gương mặt cho nhau, sau đó cô nhanh chóng mặc vào bộ quần áo của nữ người hầu rồi đặt cô ta nằm lên trên giường, cô cố tình đặt cô ta xoay mặt về phía cửa để thuộc hạ của Phương Thần Phong bên ngoài không nghi ngờ gì. Xong xuôi mọi thứ cũng đã là mười lăm phút sau, lúc này Triệu Y Vân vô cùng ung dung đi ra khỏi phòng giam, khi đi qua nhóm vệ sĩ, cô không hề nói gì để tránh bọn họ nghi ngờ.