Hôm nay chính là ngày diễn ra cuộc giao dịch ảo mà Phương Thần Phong đã nhắc đến trước đó, mặc dù chỉ là một cuộc giao dịch ảo nhưng Hắc Phong Bang vẫn thực hiện nó đúng với quy trình của một cuộc giao dịch thật để tránh việc KP nảy sinh nghi ngờ.
Lần giao dịch này Hắc Phong Bang sẽ phải vận chuyển lô vũ khí cho khách hàng bên phía Trung Đông bằng đường biển, bọn họ dự tính rằng KP sẽ xuất hiện quấy phá trước khi tàu cập cảng, chính vì vậy cuộc đụng độ lần này của cả hai sẽ xảy ra ngay trên biển.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi tất cả, người của Phương Thần Phong lập tức cho bắt đầu chuyến vận chuyển. Lần này đích thân Phương Thần Phong sẽ ra tay xử lý vấn đề thông tin, ngồi trên ghế điều khiển của chiếc chiến hạm, đôi bàn tay mạnh mẽ của hắn không ngừng thao tác trên bàn phím, tiếng tách tách vang lên trong không gian yên tĩnh thực lạnh lẽo, một lúc sau Phương Thần Phong mới dừng lại động tác rồi chỉ huy cho thuộc hạ điều khiển ở các khoang sau:
“Hiện tại chiến hạm của chúng ta chỉ các mục tiêu chưa đến một trăm hải lý, toàn bộ các thuyền trưởng phụ trách từng khoang nghe lệnh chuẩn bị tiến hành tráo đổi.”
“RÕ!”, từ bộ đàm, tiếng của từng thuyền trưởng vang lên nhận lệnh.
Ngay sau đó bọn họ lập tức cùng Phương Thần Phong thực hiện các thao tác điều khiển, chiếc chiến hạm liền từ từ chìm xuống dưới mặt nước, mười lăm phút sau, một chiếc chiến hạm khác giống y hệt với chiếc chiến hạm vừa rồi của Phương Thần Phong ngoi lên trên mặt nước rồi cứ thế đi theo tọa độ ban đầu chiến hạm của Phương Thần Phong định đi.
Tại trụ sở chính KP, Lý Hàn Ân mang một gương mặt âm lãnh nhìn chằm chằm vào màn hình quét tọa độ, chấm đỏ trên màn hình không ngừng nhấp nháy kia biểu thị cho chiếc chiến hạm của Hắc Phong Bang. Khoảng cách giữa chiếc chiến hạm và nơi bọn họ cho người mai phục càng gần thì sát khí tỏa ra trên người Lý Hàn Ân càng lớn:
“Phương Thần Phong, Hắc Phong Bang… các người nghĩ rằng Lý Hàn Ân tôi là người dễ động vào hay sao?”
Mắt thấy đã đến thời điểm thích hợp, Lý Hàn Ân chuẩn bị hạ lệnh tấn công thì màn hình máy quét đột nhiên nhấp nháy nền đỏ, tiếng còi báo động không ngừng vang lên, và chấm đỏ biểu thị cho chiếc chiến hạm của Hắc Phong Bang cũng biến mất. Lý Hàn Ân thấy vậy lập tức nói lớn:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chủ nhân, theo như những gì người của ta báo lại thì chiếc chiến hạm của Hắc Phong Bang khi vừa tiến vào vùng bị mai phục liền thả ngư lôi về phía một trong hai chiếc chiến hạm của chúng ta, còn bản thân nó thì tự mình lao vào chiếc chiến hạm còn lại, chính vì thế mới gây ra tình trạng này.”
“Cậu nói cả hai chiếc chiến hạm của chúng ta đều bị hủy bởi chiến hạm của Hắc Phong Bang? Phương Thần Phong sẽ làm điều ngu ngốc đó sao? Mau điều tra rõ cho tôi!!!!”, Lý Hàn Ân tức giận quát lớn khiến bọn thuộc hạ xung quanh đồng loạt cúi đầu im lặng.
Đúng lúc này, trên màn hình máy vi tính của một trong số các kĩ thuật viên KP hiển thị một cuộc gọi đến, điều này đã làm thu hút sự chú ý của Lý Hàn Ân cũng như những người trong phòng, một cuộc gọi vào đúng lúc tình thế căng thẳng như vậy quả khiến người ta nghi ngờ, và Lý Hàn Ân cũng không ngoại lệ, hắn nheo mắt suy tư một chút rồi ra lệnh cho thuộc hạ tiếp nhận cuộc gọi.
Đường truyền vừa được kết nối, gương mặt cương nghị pha thêm chút trào phúng của Phương Thần Phong lập tức hiện lên trên màn hình, đây là lần thứ hai hắn và Lý Hàn Ân kết nối nói chuyện thông qua máy tính, nhưng cả lai lần hắn đều đem đến cho Lý Hàn Ân món quà đặc biệt nhất.
“Cố Phong lão đại, anh thấy món quà tôi chuẩn bị cho anh có thú vị không?”, ngồi trên ghế điều khiển của chiếc chiến hạm ‘thật’, Phương Thần Phong ngạo nghễ nhìn vào Lý Hàn Ân thông qua màn hình máy tính.
Vừa rồi khi chiếc chiến hạm của Phương Thần Phong chuẩn bị đi vào vùng mai phục của KP, hắn đã lập tức tráo đổi nó với cái mạo danh rồi xóa dấu vết tín hiệu di chuyển bằng con đường khác, vì vậy chiếc chiến hạm đâm vào KP hoàn toàn là giả và không được trang bị bất cứ thứ gì quá tối tân, thế nhưng nó vẫn có thể hạ gục hai chiếc chiến hạm cao cấp của KP, điều này hiển nhiên là một đả kích lớn của Lý Hàn Ân, ánh mắt hắn tràn đầy căm phẫn hướng Phương Thần Phong nói:
“Anh gài bẫy tôi?”
“Haha… có sao? Lý Hàn Ân, anh nên nhớ anh mới chính là người khơi mào cuộc chiến này trước, cho nên tôi chỉ thuận theo cùng anh vui đùa một chút mà thôi! Đúng rồi… tôi vẫn còn một món quà khác muốn gửi tặng đến anh…”
Lời Phương Thần Phong vừa dứt thì bên phía Lý Hàn Ân lập tức vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, hình ảnh của Lý Hàn Ân trên màn hình máy tính cũng vì thế mà nhiễu loạn theo. Cánh môi bạc mỏng của Phương Thần Phong nhếch lên một nụ cười âm lãnh, ánh mắt tràn đầy sát khí của hắn nhìn vào màn hình máy tính đã tối đen nói:
“Động đến người của tôi, chỉ có con đường chết!!!”
Sau đó Phương Thần Phong lập tức đứng dậy rời khỏi phòng chỉ huy, mà lúc này chiếc chiến hạm cũng vừa hay đến cảng Trung Đông. Ban đầu hắn vốn chỉ định phá hủy một căn cứ điểm bất kì của bọn chúng, nhưng khi nghĩ đến khả năng Hà Linh Chi đã xảy ra điều không hay khi nằm trong tay Lý Hàn Ân hắn liền thay đổi chủ ý, thông qua cuộc gọi vừa rồi hắn lập tức truy quét được vị trí của hắn ta, mọi chuyện còn lại sẽ do Mã Phong giải quyết. Một quả tên lửa vào ngay trung tâm chỉ huy của căn cứ điểm lớn nhất, đây quả đúng là một đòn vô cùng đau đối với KP, nhưng như thế vẫn chưa làm thỏa mãn được Phương Thần Phong, nếu không phải vì nghi ngờ Hà Linh Chi đang ở trong tay Lý Hàn Ân thì hắn đã khiến KP sụp đổ từ lâu rồi, còn cả Robert Devon nữa, hắn sẽ từ từ mà giải quyết từng người một.
Bên phía Lý Hàn Ân lúc này, sau khi phải hứng chịu một quả tên lửa của Mã Phong, tòa tháp chỉ huy đã bị phá hủy, chính vì thế mà toàn bộ hệ thống an ninh cùng vũ khí hạng nặng đều không thể hoạt động, người của KP lúc này chỉ có thể nhanh chóng di dời khỏi khu vực phản ứng sau vụ nổ của quả tên lửa, bởi vì loại tên lửa này là tên lửa tầm nhiệt đã qua cải tiến đặc biệt, sau khi phát nổ lần đầu sẽ tiếp tục kích hoạt tự nổ lần hai, vì vậy nếu không nhanh chóng thoát li khỏi vùng nguy hiểm, tất cả sẽ phải bỏ mạng tại nơi này.
Ngồi trên chiếc xe của đội di dời, Lý Hàn Ân một tay đấm vào khung xe quát:
“Khốn kiếp!!! Phương Thần Phong!!! Tôi sẽ trả lại mấy người những thứ này!!!!”
---------
Sáng ngày hôm sau, căn cứ điểm Hắc Phong Bang tại Trung Đông.
Hiện tại Tống Hạ Vũ, Nhược Hy Ái Linh và Khương Tuấn Hạo đã có mặt tại đây, ngày hôm qua bọn họ cũng có mặt trên chiếc chiến hạm của Phương Thần Phong và được chứng kiến toàn bộ quá trình xử lý tình huống của hắn. Ngoại trừ Tống Hạ Vũ vì đã quá quen với phong thái làm việc của Phương Thần Phong nên cảm thấy chuyện đó vô cùng bình thường, nhưng Khương Tuấn Hạo và Nhược Hy Ái Linh thì đây là lần đầu tiên được chứng kiến nên có chút thán phục, bởi sự dứt khoát trong mỗi mệnh lệnh, sự chắc chắn trong mỗi nước đi và cả sự ngạo mạn của Phương Thần Phong, có lẽ đó cũng chính là lý do vì sao mà hắn có thể ngồi được ở vị trí hiện tại.
Trong phòng làm việc của Phương Thần Phong, hiện tại Lâm Minh Thiện đang giải thích kế hoạch lần này của bọn họ cho Khương Tuấn Hạo và Nhược Hy Ái Linh nghe để bọn họ cùng đưa ra ý kiến. Sau khi nghe xong, cả Khương Tuấn Hạo và Nhược Hy Ái Linh đều đồng loạt cau mày, Nhược Hy Ái Linh lên tiếng:
“Chẳng phải chúng ta chỉ cần đánh thẳng trực diện bọn chúng rồi đem Linh Chi trở về sẽ nhanh gọn hơn hay sao? Hơn nữa làm như vậy còn bảo đảm được sự an toàn cho cậu ấy, anh làm như vậy không tính đến khả năng Lý Hàn Ân sẽ chút giận lên người Linh Chi sao?”
Nghe câu nói này của Nhược Hy Ái Linh, Phương Thần Phong đang ngồi trên bàn làm việc liền nhướn mày nhìn lại, một lúc sau hắn mới trả lời:
“Điều thứ nhất, tôi hoàn toàn có thể hủy hoại KP một cách dễ dàng, nhưng bởi vì hiện tại chúng ta không hề biết được viện nghiên cứu mật của Robert Devon nằm ở đâu, nên chưa thể hành động. Điều thứ hai, tôi khiêu khích KP như vậy là để dồn bọn chúng đến đường cùng, buộc bọn chúng phải đưa ra kim bài miễn tử là Linh Chi, sau khi xác định được cô ấy thực sự nằm trong tay bọn chúng, chúng ta sẽ bắt đầu hành động. Và điều cuối cùng, hơn ai hết trong những người có mặt ở đây thì tôi chính là người muốn cứu cô ấy ra ngoài càng sớm càng tốt, nhưng dục tốc thì bất đạt, tôi nghĩ rằng Khương lão đại và Nhược Hy tiểu thư đây là người nhớ rõ điều này hơn ai hết!!!”
Lời Phương Thần Phong vừa dứt liền nhận được hai ánh nhìn lạnh giá của Khương Tuấn Hạo và Nhược Hy Ái Linh, nhưng Phương Thần Phong cũng không chịu yếu thế mà nghiêm nghị đối đáp lại bọn họ, bởi vì lần này hắn đã suy tính rất kĩ càng cho kế hoạch này, nên hắn không thể để sự dằn vặt trong thâm tâm cũng như sự chỉ trích từ phía Huyết Sắc Bang làm lung lay, hắn sẽ không để bất cứ sai sót nào được phép xảy ra.
Sau khi nghe hắn giải thích, lúc này hai đầu lông mày của Khương Tuấn Hạo và Nhược Hy Ái Linh mới từ từ dãn ra, thế nhưng thân là bạn thân của Hà Linh Chi, Nhược Hy Ái Linh nào cho phép Phương Thần Phong được ngạo mạn như thế, giọng nói chế nhạo của cô vang lên:
“Muốn cứu cô ấy ra càng sớm càng tốt? Không phải anh chính là người đẩy cậu ấy vào hoàn cảnh này hay sao?”
Phương Thần Phong nghe xong những lời này lập tức nắm chặt nắm đấm mà nhẫn nhịn, còn Tống Hạ Vũ ngồi một bên từ đầu đến cuối không tham gia bàn luận gì liền bật cười sau câu nói khiêu khích kia, thế nhưng một lần nữa hắn lại phải hứng chịu những ánh mắt đầy sát khí của ba người bọn họ, đặc biệt là Nhược Hy Ái Linh, cô trầm giọng nói:
“Anh coi đây là trò cười của anh?”
Nghe vậy Tống Hạ Vũ lập tức thu lại ý cười mà lạnh nhạt trả lời:
“Không có!”
‘Tít tít tít…’
Đúng lúc này, tiếng chuông trên chiếc máy tính làm việc của Phương Thần Phong đột ngột vang lên, đó là một cuộc gọi đến. Nhìn tên người gọi, trên người Phương Thần Phong lập tức tỏa ra một cỗ sát khí nồng đậm, ngón tay mạnh mẽ của hắn bấm nút nhận cuộc gọi.
Màn hình được kết nối, phía bên kia, Lý Hàn Ân đang ung dung ngồi trên một chiếc ghế theo phong cách vua chúa, có vẻ như đó là vị trí của người đứng đầu KP.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, Phương lão đại!!!”
“Hừm… Cố Phong, tôi thật không ngờ là anh có thể giải quyết mọi chuyện nhanh như vậy, mới một ngày thôi mà đã giải quyết xong, đúng là đáng ngưỡng mộ!”, Phương Thần Phong nhạo báng nói.
“hahaha… Phương lão đại, anh đắc ý sớm như vậy sao? Vậy thì hôm nay tôi liền mang đến cho anh một món quà, bảo đảm là anh nhất định sẽ thích.”
Dứt lời Lý Hàn Ân lập tức xoay hướng camera về phía đối diện, điều này làm Phương Thần Phong có dự cảm không lành, không chỉ riêng hắn mà bốn người còn lại cũng không khác là bao, bọn họ sợ rằng…
Ngay khi màn hình máy tính vừa chuyển cảnh, cả Phương Thần Phong và bốn người còn lại đều chết sững, bởi vì trong màn hình đang chiếu đến một cô gái với mái tóc ngắn rũ rượi đang bị xích tứ chi, những lọn tóc đen nhánh do có mồ hôi và máu nên đã dính chặt vào gương mặt nhỏ nhắn, người con gái đó đang trong trạng thái gục mặt xuống đất nên bọn họ không nhìn thấy được gương mặt của cô ấy, nhưng với tướng mạo, với vóc dáng này làm sao bọn họ không nhận ra đó là ai. Người con gái trong màn hình kia chính là Hà Linh Chi, người mà bọn họ vẫn luôn tìm kiếm suốt thời gian qua.