Triệu Y Vân sau khi nghe câu trả lời của Phương Thần Thành thì liền nhíu mày suy nghĩ, tại sao Phương Thần Phong lại nói như vậy? Rồi ngay sau đó cô như nghĩ ra điều gì liền hỏi:
“Anh vừa nói anh và Phương Thần Phong là anh em sinh đôi?”
“Đúng vậy!!”
“Vậy hai người là sinh đôi cùng trứng hay khác trứng?”
“Là cùng trứng!!!”
Nghe đến đây, trên mặt Triệu Y Vân lập tức hiện lên vẻ vui mừng, sau đó cô không nói gì mà cầm lấy cổ tay Phương Thần Thành kéo anh ta vào phòng nghiên cứu, để lại phía sau những ánh mắt đầy nghi hoặc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vừa đi, Triệu Y Vân vừa nói:
“Mọi chuyện nói ra sẽ rất dài, sau khi quá trình này kết thúc ắt sẽ có người nói rõ cho anh hiểu, tôi chỉ hỏi anh một câu, anh có muốn cứu gia đình nhỏ của Phương Thần Phong hay không?”
Trước câu hỏi này, Phương Thần Thành ánh mắt nghiêm túc đối chọi lại cái nhìn của Triệu Y Vân, trả lời:
“Nếu không cứu tôi đã không đến đây!!”
Nghe vậy Triệu Y Vân liền gật đầu rồi nói sơ qua trình tự tiến hành, sau khi nghe xong Phương Thần Thành cũng hiểu đôi chút, đại khái là cô sẽ tiêm virus gì đó vào người anh, sau đó anh chỉ cần nằm đó để bọn họ truyền máu của mình vào người cô gái kia, nghe qua cũng không quá vất vả gì, dù sao anh cũng vô cùng tự tin vào sức khỏe của mình.
Việc Phương Thần Thành là anh em sinh đôi cùng trứng với Phương Thần Phong khiến Triệu Y Vân nhẹ nhõm trong lòng, bởi vì sinh đôi cùng trứng nên cấu tạo gen của bọn họ có mức độ tương đồng cao nhất, dù không thể nào hiệu quả như máu của Phương Thần Phong, nhưng đó là cách duy nhất để cứu lấy cục diện trước mắt. Cô lại bất giác nhớ lại câu nói vừa nãy của Phương Thần Thành, rằng Phương Thần Phong chính là người gọi điện cho anh ra nhờ giúp đỡ, chẳng lẽ hắn cũng đã suy tính đến khả năng này? Quả đúng là một người suy nghĩ sâu rộng!!!
Sau khi được cấy virus vào người, Phương Thần Thành liền được bố trí ngồi trên một chiếc giường khác. Khỏi phải nói, vì quá tự tin vào bản thân nên anh vô cùng ung dung mà ngồi nhìn người con gái nằm trên giường bên cạnh ngầm đánh giá, nhưng chỉ chưa đầy bốn mươi phút sau, Phương Thần Thành hoàn toàn hối hận vì những gì mình đã nghĩ, lúc này anh ta đang vô cùng choáng váng, hai mắt nhạt nhòa không nhìn rõ phía trước, bây giờ anh chẳng còn ngồi được nữa mà phải nằm xuống tránh bản thân một lúc nào đó ngã lăn xuống nền đất.
Mặc dù giữa hai người có độ tương đồng gen cao, nhưng dù sao cũng không thể hoàn hảo được như máu của Phương Thần Phong, chính vì thế mà lượng máu dùng để nuôi virus cũng cần nhiều hơn. Phương Thần Thành lúc này đã chẳng còn ung dung được như trước mà nằm bẹp dí trên giường, còn về phần Phương Thần Phong, ngay sau khi có sự ứng cứu của em trai mình, hắn đã được đưa sang chỗ khác để Luke sơ cứu, phục hồi ý thức. Bởi vì lượng máu truyền vào người Hà Linh Chi đã đi quá xa so với giới hạn cho phép nên gương mặt hắn lúc này chẳng khác nào một cái xác chết, nhợt nhạt không sức sống.
Luke cùng các trợ phẫu phải liên tục kích tim trong khi chờ máu dự trữ đến, tuyệt đối không được để hắn rơi vào trạng thái ngừng tim, nếu không sẽ chẳng thể cứu vãn được nữa. Cũng may là hiểu quả làm việc của Mã Phong cao, chưa đầy mười lăm phút sau đó, máu dự trữ đã được vận chuyển đến nơi bằng máy bay chiến đấu.
Sau khi tiêm thuốc loại bỏ virus ra khỏi người Phương Thần phong, bọn họ bắt đầu tiến hành truyền máu cho hắn, ban đầu cơ thể hắn xuất hiện hiện tượng bài trừ máu mới, nhưng cuối cùng mọi thứ đều trở nên thuận lợi, được tiếp máu, gương mặt hắn dần dần lấy lại được sức sống.
---------
Sau hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng thì quá trình đào thải biến thể cũng kết thúc, mọi thứ đều hoàn hảo vượt mong đợi của cả Triệu Y Vân và Luke, Hà Linh Chi lúc này đã được trở lại làm người bình thường, từ giờ cô sẽ không phải chịu đau đớn mỗi khi biến thể kích phát nữa, cô cũng không cần tự ti về chính bản thân mình.
Nhìn vào gương mặt nhợt nhạt của Hà Linh Chi, rồi lại nhìn đến mấy đứa nhỏ nằm trong lồng kính, lúc này Triệu Y Vân liền mỉm cười buông lỏng bản thân, hai hàng nước mắt của cô không kìm nén được nữa mà lăn dài, nâng tay ôm lấy gương mặt mình, sau đó cô ngồi xổm xuống thút thít khóc.
Nhìn cô như vậy Luke liền thở dài, căn dặn trợ phẫu ra ngoài báo cáo kết quả cho mọi người rồi đi đến ôm lấy cả cơ thể đang không ngừng run lên từng cơn của Triệu Y Vân. Anh biết thời gian qua cô đã chịu không ít áp lực cùng tủi nhục, nhưng với tính cách mạnh mẽ của mình, cô đã gượng ép chính mình phải chống chọi đến cuối cùng, chính vì thế ngay khi mọi chuyện đã có kết quả tốt đẹp, cô mới không khống chế được bản thân mà khóc thương tâm đến như vậy. Là cộng sự của cô biết bao năm qua, chưa bao giờ anh thấy cô rơi nước mắt dù chỉ một lần, ấy vậy mà lần đầu lại là lần cô khóc đến nỗi bất chấp hình tượng như vậy, ở đâu đó sâu bên trong trái tim anh, một cỗ tình cảm bị anh cố gắng đè nén vì điều này mà ngóc đầu trỗi dậy, rồi từ từ xâm lấn toàn bộ tâm trí, vòng tay ôm cô cũng vì điều này mà siết chặt hơn.
Triệu Y Vân lúc này cũng không kiêng dè gì mà ôm chặt lấy tâm lưng rộng lớn của Luke không ngừng khóc, khóc cho cả cô, và cả mẹ con Hà Linh Chi. Cuối cùng thì mọi lỗ lực, mọi đau thương mà bọn họ phải trải qua suốt khoảng thời gian vừa rồi cũng được đền đáp xứng đáng.
Còn về Phương Thần Thành, anh ta cũng đã được tiêm thuốc đào thải virus và tiếp máu dự trữ, mới vừa rồi anh ta còn hùng hổ oai phong, ấy vậy mà bây giờ lại nằm bẹp không khác con gì kiến bị người ta dẫm đạp.
Sau khi nhận được kết quả của trợ phẫu, mọi người ai nấy đều vô cùng vui mừng, cánh cửa phòng nghiên cứu vừa bật mở, ai cũng muốn vào xem xét tình hình nhưng lại quan ngại việc quá đông người rất dễ gây cản trở cho việc hồi phục nên chỉ dám đứng quan sát từ xa. Luke thấy vậy thì lập tức căn dặn trợ lý ở lại quan sát quá trình hồi phục của ba người, còn bản thân thì ôm lấy Triệu Y Vân lặng lẽ rời đi, anh biết cô lúc này vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với bọn họ khi mọi chuyện đã vỡ lẽ.
Wiliam Franky vừa bước vào cũng đã thấy được cảnh tượng này, anh lập tức nhanh chóng đuổi theo hai người nhưng lại bị mất dấu bọn họ ở ngã rẽ, do không thông thạo địa hình nơi đây nên anh cũng không dám đi lung tung, bởi vì nơi này chính là khu nghiên cứu trùng độc của Phương phu nhân, nếu không cẩn thận thì rất có thể anh sẽ phải bỏ mạng tại nơi này mà không ai hay.
Ở bên trong, nhìn thấy vợ chồng Phương phu nhân, trợ lý của Luke liền tiến đến nói:
“Thưa lão gia, phu nhân… theo tôi thấy thì chúng ta nên chờ thêm một vài ngày nữa, đợi sức khỏe của bọn họ tốt hơn mới đưa họ về trung tâm thành phố, với tình trạng này họ không thể di chuyển trong thời gian dài, còn cả mấy đứa nhỏ nữa.”
Nhắc đến mấy đứa nhỏ, tất cả mọi người đều sực tỉnh, bọn họ vì mải lo cho tính mạng của Hà Linh Chi cùng anh em Phương Thần Phong mà quên mất chúng. Theo ánh nhìn của trợ lý, ba cục tròn tròn đỏ au trong ba lồng kính thu hút sự chú ý của bọn họ. Nhìn đến ba đứa trẻ, Phương phu nhân bất giác nâng tay che miệng, rồi bà lại quay sang nhìn Hà Linh Chi đang nằm hôn mê ở một bên, ngày hôm nay quả thực là một ngày quá vất vả đối với cô, từ việc giao đấu với Lưu Kha Nguyệt, rồi đến sinh non, và cả quá trình đào thải biến thể diễn ra nhiều giờ đồng hồ, bà tự hỏi, liệu còn có khổ cực nào mà cô nhóc này chưa trải qua không? Câu trả lời tất nhiên là có, trên đời này có rất nhiều loại khổ cực mà cô chưa từng trải qua, nhưng chúng chẳng là gì so với những gì cô đã phải chịu đựng cả.
Đứng ngoài khu vô trùng, ánh mắt tràn ngập yêu thương của Phương phu nhân chiếu lên người ba đứa trẻ, hai trai một gái, chúng có lẽ cũng đã vất vả rất nhiều để có thể đến với thế giới này.
Như nhớ đến gì đó, Phương phu nhân liền hỏi:
“Y Vân và Luke đâu?”
Người trợ lý nghe vậy thì trả lời:
“Hai người bọn họ có việc nên đã đi trước rồi thưa phu nhân.”
Bà chỉ biết mỉm cười trước lý do mà người trợ lý đưa ra, bận gì chứ, bà thừa hiểu Y Vân trốn tránh là bởi vì dù cô không làm gì sai, nhưng suy cho cùng thì cũng chính tay cô đã từng mang lại đau đớn cho Hà Linh Chi, cho nên cảm giác có lỗi đã khiến cô làm như vậy.
Phía bên này, Nhược Hy Ái Linh và Khương Tuấn Hạo đang đứng hai bên giường của Hà Linh Chi nhìn cô an yên nhắm mắt, cô bây giờ đã không còn giống với Linh Chi của trước kia, không còn trẻ con, tinh nghịch, và vô tư nữa, mà là sự trưởng thành. Việc mang thai và làm mẹ đã khiến cô biết suy nghĩ cẩn thận, thấu đáo hơn, biết phân biệt được cái gì nên ưu tiên, cái gì nên loại bỏ; cô đã không còn là một cô nhóc lúc nào cũng khiến bọn họ lo lắng nữa rồi.