Nhìn cô trưởng thành hơn kể từ khi có ba đứa nhỏ, Khương Tuấn Hạo cũng phần nào cảm thấy an tâm, ít nhất thì cô không còn suy nghĩ bồng bột như trước nữa:
“Em cảm thấy sao rồi?”
“Chưa bao giờ tốt hơn, đại ca.”, Hà Linh Chi mỉm cười trả lời.
Thấy cô như vậy, cả Khương Tuấn Hạo, Nhược Hy Ái Linh và Mẫn Giai Kỳ cũng cười theo. Đúng vậy, cô chắc chắn chưa bao giờ tốt hơn hiện tại cả, biến thể trong người cô đã được loại bỏ, cô giờ đây đã trở lại với cuộc sống của người bình thường, hơn nữa cô còn có các con bên cạnh, còn gì hạnh phúc hơn? Về phần biến thể trong người tiểu bảo bối, vì có sự đảm bảo của cả Luke và Triệu Y Vân nên bọn họ cũng không quá lo lắng.
Nhìn ba cục bông tròn tròn đáng yêu, Mẫn Giai Kỳ và Nhược Hy Ái Linh mỗi người đều tiến đến muốn bế một nhóc, Tống Hạ Vũ thấy vậy thì nhanh chân muốn bế tiểu công chúa, nhưng lại bị Phương Thần Phong cản lại, vì vậy hắn bất mãn nói:
“Tại sao cậu lại cản tôi?”
“Con là của tôi, tôi muốn cho ai bế là quyền của tôi, còn cậu…. đừng mơ!!! Tôi còn chưa tính sổ với cậu vì đã đánh thức tụi nhỏ đâu!!!”
Nói rồi hắn đem tiểu công chúa đến cho Khương Tuấn Hạo bế thử, còn Nhược Hy Ái Linh và Mẫn Giai Kỳ thì mỗi người bế một cậu nhóc. Tống Hạ Vũ thấy vậy thì khó chịu vô cùng:
“Sao thế? Tại sao tôi lại không được bế? Cậu ích kỷ vừa thôi chứ!!!”
“Ích kỷ? Muốn bế? Muốn bế thì cậu tự đi mà sinh…. Đừng nói là cậu lăng nhăng nhiều đến nỗi tuyệt đường con cháu rồi đó chứ??”
“Cái gì mà lăng nhăng!!! Này Phương Thần Phong, cậu đừng có mà ngậm máu phun người… cậu nói vậy ngộ nhỡ có người hiểu lầm mình thì sao?”
“Vậy sao? Chỉ sợ chẳng cần tôi nói thì người ta đã biết hết rồi cũng nên!!”, vừa nói Phương Thần Phong vừa phóng cái nhìn đầy hàm ý về phía Nhược Hy Ái Linh.
Ngay lập tức Tống Hạ Vũ liền lườm hắn một cái cháy mặt rồi im lặng không nói gì thêm, nhưng mà một màn này lại chẳng thể qua mắt Hà Linh Chi, từ lời nói ám chỉ của Phương Thần Phong cùng thái độ lạnh nhạt của Nhược Hy Ái Linh đối với vấn đề mà bọn họ đang đề cập, cô có thể biết được chắc chắn giữa hai người bọn họ có gì đó không bình thường, vì vậy Hà Linh Chi liền nhướng mày phóng ánh mắt thăm dò về phía của Phương Thần Phong, thế nhưng đổi lại chỉ là nụ cười mờ ám của hắn. Không còn cách nào khác cô chỉ đành tạm gác chuyện này sang một bên, thời gian còn dài, cô thiếu gì cách để tìm hiểu chứ?
Mặc dù rất muốn ở lại chơi thêm với ba đứa nhỏ, nhưng bốn người bọn họ không còn cách nào khác đành phải rời đi, bởi vì dù sao Hà Linh Chi cũng vừa mới tỉnh lại nên cần nghỉ ngơi thêm, hơn nữa mẹ con cô cũng cần thêm thời gian để làm quen hơi thở của nhau.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Hà Linh Chi và Phương Thần Phong, mắt thấy đã đến giờ cơm, Phương Thần Phong liền nói:
“Anh đi mua chút đồ ăn, em và con ở lại chú ý an toàn.”
“Được!”
Hôn trán chào tạm biệt ba đứa nhóc và Hà Linh Chi, sau đó hắn lập tức cầm áo vest rời đi. Nhìn cánh cửa đóng chặt, Hà Linh Chi thầm suy nghĩ vu vơ, hiện tại cô không biết Phương Thần Phong là thật lòng hay lại là một vở kịch khác, nhưng phải công nhận một điều rằng, hắn hoàn toàn khác với trước đây. Lúc trước dù hắn có quan tâm cô, nhưng cũng không thể hiện quá rõ ràng như hiện tại, hơn nữa, từng hành động, cử chỉ của hắn cũng đã để ý đến cảm nhận của cô rất nhiều, không còn bá đạo uy hiếp cô như trước nữa.
Ba đứa trẻ hiện cũng đã quen dần với sự có mặt của Hà Linh Chi, chính vì thế cô liền tranh thủ lúc tụi nhỏ vẫn ngoan ngoãn bèn đứng dậy đi lại xung quanh để dãn gân cốt. Lúc này, ánh mắt cô chạm phải tủ sách mini đặt góc phòng, vì không có việc gì làm cộng thêm tính tò mò, Hà Linh Chi lập tức đi đến, rút ra một quyển ở gần nhất, đó là sách hướng dẫn chăm sóc trẻ sơ sinh dành cho ông bố bỉm sữa.
Nhìn tựa đề cuốn sách, Hà Linh Chi suy nghĩ một chút rồi vươn tay lấy thêm vài cuốn nữa, nào là dinh dưỡng cho mẹ sau sinh, cách nhận biết bé có bệnh và cách xử lý,… chung quy lại thì nội dung những cuốn sách này đều là về chăm sóc mẹ và bé sau sinh do nhiều viện dinh dưỡng và y học nổi tiếng thế giới xuất bản. Chẳng lẽ, những thứ này Phương Thần Phong đã đọc hết rồi sao? Cho nên hắn mới có thể chăm con một cách thành thạo như vậy? Suy nghĩ một chút sau đó Hà Linh Chi liền cầm hai cuốn: sức khỏe của bé và dinh dưỡng cho mẹ đi lại bàn trà giữa phòng bắt đầu đọc.
Vừa mở trang đầu tiên ra, đập vào mắt Hà Linh Chi là vô số ghi chú dán bên lề trang sách, nhìn chữ viết cứng cáp cùng ghi chú rõ ràng dễ hiểu, cô liền biết đó là do Phương Thần Phong làm, tiếp tục lật mở những trang tiếp theo, những dòng ghi chú ngày càng dày đặc hơn. Điều này chứng tỏ hắn đã nghiên cứu rất kĩ những cuốn sách này, hắn là thực tâm muốn cùng cô và các con bắt đầu một cuộc sống mới sao?
Trong đầu Hà Linh Chi lúc này xuất hiện rất nhiều những câu hỏi mà không có câu trả lời khiến cô có chút khó xử, chính vì thế cô chọn cách gạt hết mọi thứ sang một bên và để thời gian trả lời cho những câu hỏi đó. Nếu như Phương Thần Phong thực sự thay đổi vì cô và các con, thì cô cũng không ngại cùng hắn bắt đầu lại từ đầu, suy cho cùng thì trên đời này ai mà không có lúc phạm phải sai lầm? Điều quan trọng là họ có muốn thay đổi và sửa chữa lỗi lầm đó hay không mới là điều quan trọng.
Hà Linh Chi cứ như vậy vừa quan sát ba đứa nhỏ vừa đọc sách, khoảng chừng hai mươi phút sau thì cánh cửa phòng bật mở, Phương Thần Phong từ bên ngoài tay cầm theo bọc đồ ăn lớn đi vào, nhìn thấy cô đang ngồi đọc những cuốn sách do chính mình chú thích, hắn có chút mất tự nhiên, bởi vì dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn tìm hiểu về lĩnh vực này. Ngay sau khi tỉnh lại, hắn đã lập tức cho người sưu tầm những cuốn sách kia, rồi bắt đầu nghiên cứu một cách nghiêm túc nhất, hắn muốn tự tay chăm sóc cho những người mà mình yêu thương.
“Em đọc sách hả??”, Phương Thần Phong nhỏ giọng hỏi.
“Anh có thấy là mình đang hỏi thừa hay không?”, gấp cuốn sách lại, Hà Linh Chi nhướn mày hỏi ngược lại Phương Thần Phong.
Biết mình đuối lý, hắn liền ái ngại đem đồ ăn bày ra bàn, nói:
“Đây đều là đồ ăn tốt cho sức khỏe của em, hơn nữa lại còn rất lợi sữa, em cố gắng ăn hết để mau chóng hồi phục.”
Nhìn vào một bàn đồ ăn trước mặt Hà Linh Chi thầm cảm thán, đúng là cô thích đồ ăn, nhưng không có nghĩa là sẽ một lúc ăn nhiều như vậy, hắn muốn cô thành heo lăn nhanh hơn chạy hay sao? Nhưng mà những món này đúng là toàn đồ tốt mà cô vừa đọc trong sách, biết Phương Thần Phong ngại việc bị cô phát hiện ra điều này, nên cô cũng không hỏi hắn quá sâu, bản thân cô hiểu là được rồi, bởi vì dẫu sao thì hắn cũng là một người có bản tính cao ngạo, vì vậy cô không nên động chạm hắn quá nhiều.
Thấy hắn không ngồi xuống ăn chung mà đi về phía ba đứa nhỏ, Hà Linh Chi liền hỏi: