Nghiêm túc nhìn nhận những gì bản thân đang đối diện, trong lòng Triệu Y Vân vốn đã có sẵn câu trả lời, thế nhưng lại không biết nói ra như thế nào mới đúng. Ngay khi cô còn đang lưỡng lự, thì Wiliam Franky liền nói tiếp:
“Anh sẽ để em có thời gian tiếp nhận anh, có lẽ mọi chuyện quá nhanh đối với em. Nhưng Y Vân, sau những gì chúng ta vừa mới trải qua ngày hôm nay, thì giữa anh và em đã không thể như trước được nữa rồi. Cả đời này, em vĩnh viễn cũng sẽ không thoát được anh đâu!!!”
Những gì mà Wiliam Franky vừa nói khẳng định là một lời tuyên bố chủ quyền một cách trắng trợn, nhưng tại sao khi lọt vào tai Triệu Y Vân, cô lại có thể thấy nó ngọt ngào đến vậy? Hắn nói cô muốn thoát khỏi hắn sao? Không hề, bản thân cô có thể tự nhận thức được bản thân mình muốn gì, có trời mới biết cô yêu hắn đến mức nào, yêu đến mức chỉ muốn giữ hắn làm của riêng mình. Nhưng bản thân cô biết giới hạn mà mình có thể chạm tới là đâu, cho nên mới hết lần này đến lần khách trốn chạy như vậy. Nhưng ngày hôm này, cô đã biết được người đàn ông này cũng muốn tiến tới với mình, nghe những gì hắn nói, cô vô cùng hạnh phúc, dù nó có là nhưng lời dối trá, thì cô cũng nguyện ý. Cô, đâu còn gì để mất kia chứ?
Nghĩ đến đây, Triệu Y Vân cũng không đáp lại lời Wiliam Franky mà dùng hành động của mình để biểu hiện. Đôi cánh tay mảnh khảnh nhẹ vòng qua gáy hắn kéo sát khoảng cách của cả hai, đôi môi nhỏ xinh nhẹ nhàng đặt lên môi Wiliam Franky một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, đồng thời đôi chân thon gọn cũng nâng lên kẹp chặt lấy hông hắn. Hiển nhiên điều này khiến cho Wiliam Franky một lần nữa lửa nóng lại bùng cháy.
Hắn không phải kẻ ngốc, nên hắn thừa hiểu hành động vửa rồi của Triệu Y Vân là có ý gì, cô đã ngầm chấp nhận hắn, ngầm thừa nhận hắn, ngầm cho hắn một cơ hội, và lần này, hắn nhất định sẽ không để vụt mất nó một lần nữa.
Ánh mắt ôn nhu gắt gao ghim lấy gương mặt xinh đẹp kiểu diễm của người con gái phía dưới, ngón tay cái có chút chai khẽ vuốt ve cánh môi anh đào, bao nhu tình, bao ham muốn đều không giấu diếm nhìn thẳng vào đôi mắt ướt át của Triệu Y Vân. Cánh môi bạc mỏng từ từ hạ xuống, Triệu Y Vân cũng không ngần ngại kéo nhẹ đầu Wiliam Franky xuống mà hưởng ứng.
Căn phòng một lần nữa ngập tràn xuân sắc, đôi nam nữ quấn lấy nhau trong mật ngọt, trong nhung nhớ cùng thỏa mãn với hiện tại, vứt quá khứ lại phía sau, cả hai đều hết mình với thứ tình cảm đang chớm nở. Chẳng cần suy nghĩ về tương lai, họ chỉ biết hết mình cho những gì đang có ở hiện tại, vì chung quy cuộc sống của bọn họ, đâu ai biết trước ngay mai sẽ ra sao?