Hà Linh Chi không đáp trả lời ngỏ ý của Phương Thần Phong, cứ thế ôm chặt eo hắn, vùi đầu vào khuôn ngực vạm vỡ của hắn để che đi tâm sự riêng.
Nếu cứ tiếp tục đối diện với hắn như vậy, cô sợ hắn sẽ nhìn thấu những suy nghĩ của cô.
Phương Thần Phong cũng không quá vội vàng ép cô phải đồng ý.
Hắn tin rằng, thời gian sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện ở bên hắn.
Mà kể cả cô không tự nguyện đi chăng nữa, thì cô vẫn sẽ mãi mãi là của hắn.
Cô có mặt trên đời này, đã định sẵn là người phụ nữ của hắn rồi!
…
Sáng hôm sau.
Khi Hà Linh Chi vẫn còn đang say giấc nồng thì bị Phương Thần Phong gọi dậy:
“Em định ngủ đến bao giờ hả?”
Bởi vì tối qua vừa được tiêm thuốc nên cơ thể Hà Linh Chi vô cùng mệt mỏi, cộng thêm việc tâm tư tình cảm của mình bị Triệu Y Vân nhìn thấu, rồi đến sự “tra khảo” ngọt ngào của Phương Thần Phong, nên hôm nay Hà Linh Chi vô cùng thiếu sức sống, chỉ muốn vùi mình trên chiếc giường này cả ngày.
Vậy mà ai ngờ, mới sáng sớm đã bị kẻ biến thái kia ồn ào đánh thức.
“Đừng làm phiền tôi!”
Nói xong, Hà Linh Chi còn cầm chiếc gối ném về phía kẻ đang nắm cổ chân mình.
Thấy Hà Linh Chi mè nheo không chịu dậy, Phương Thần Phong liền dùng hai tay nắm chặt hai cổ chân cô rồi lôi ngược cơ thể Hà Linh Chi, sau đó đung đưa trên không trung.
Đang thư thái chuẩn bị tìm chu công, đột nhiên cả cơ thể bị đảo ngược khiến Hà Linh Chi liền có cảm giác buồn nôn, giống như lục phủ ngũ tạng của cô đều muốn trôi ra ngoài.
Trong nháy mắt, cơn buồn ngủ của cô đã bay đến tận tám tầng mây:
“Anh làm cái gì vậy hả Phương Thần Phong! Mau thả tôi xuống cái đồ biến thái này!!!!”
Vì sao cô lại bảo hắn biến thái à? Hãy nhìn tình trạng của cô bây giờ đi, vì bị treo ngược cơ thể nên chiếc áo mà cô đang mặc cũng bị tuột xuống che hết cả gương mặt.
Mà buổi tối khi đi ngủ cô không có thói quen mặc “đồ bảo hộ”, nên toàn bộ cảnh xuân trước ngực đều hiện ra rõ ràng, chỉ cần cúi xuống là Phương Thần Phong có thể nhìn thấy toàn bộ.
Hơn nữa, hôm qua hắn còn bảo cô ở lại làm người phụ nữ của hắn, vậy mà hôm nay hắn lại làm như thế này với cô đây!!!!
Có ai gọi người phụ nữ của mình dậy theo cách này không cơ chứ??? Cô đang vô cùng hoài nghi vì sao bản thân lại có tình cảm với con người này được?
“Cái này là do em chọn! Lúc tôi còn nói nhẹ nhàng thì không chịu nghe lời, buộc tôi phải dùng biện pháp mạnh thì mới chịu.
Em đây là rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!”
Dứt lời, Phương Thần Phong còn ngang nhiên nhìn chằm chằm vào vòng một của cô.
Thấy vậy, Hà Linh Chi liền dùng hai tay che chắn trước ngực.
Nhìn hành động này của cô, Phương Thần Phong cười nhếch miệng nói:
“Còn chỗ nào tôi chưa nhìn thấy à? Che làm gì!!!”
“Anh biến thái!!! Mau thả tôi xuống!!!”
Mặc dù rất muốn trêu cô chút nữa, nhưng vẫn còn có việc quan trọng cần làm nên Phương Thần Phong đành thả cô xuống:
“Em mau dậy vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng.
Xong xuôi tất cả cùng tôi đến Hắc Phong Bang một chuyến.”
Hà Linh Chi lớ ngớ hỏi lại:
“Đến Hắc Phong Bang? Làm gì?”
“Từ khi nào em có thói quen hỏi nhiều như vậy hả? Đến nơi em sẽ biết!”
Nghe hắn phê bình, Hà Linh Chi liền bĩu môi trả lời:
“Vậy tôi đi chuẩn bị một chút.”
Sau đó liền rời giường đi vào phòng tắm.
Phương Thần Phong thấy vậy cũng chỉ lắc đầu cười rồi đi ra ngoài.
…
Sau khi sửa soạn xong mọi thứ, Hà Linh Chi liền đi xuống phòng ăn.
Vào đến nơi, đập vào mắt cô là hình ảnh Phương Thần Phong đang ngồi ăn miếng steak bò một cách tao nhã, phong thái nhã nhặn vô cùng quý tộc.
Thấy vậy, Hà Linh Chi cũng chỉ bĩu môi rồi nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, mắt thấy toàn đồ bản thân không thể ăn được liền đi về phía chiếc tủ lạnh lấy ra một quả táo, cứ thế vừa ăn vừa đi về phía đối diện Phương Thần Phong.
Nhìn cô chỉ ăn một quả táo, Phương Thần Phong liền cau mày:
“Ăn uống cho đoàng hoàng một chút.”
Hà Linh Chi nhún nhún vai trả lời:
“Tôi không kén họn hay chê đồ ăn!!! Chỉ là hôm qua vừa mới tiêm thuốc nên hôm nay tôi không thể động đến chất đạm.”
Nói rồi, Hà Linh Chi còn không quên lắc lắc trái táo trong tay:
“Chỉ có thể ăn trái cây hoặc rau củ.”
Nghe câu trả lời của cô, Phương Thần Phong nghĩ ngợi một chút rồi hỏi:
“Vậy… sau khi tiêm thuốc em cần tránh những điều gì???”
“Cũng không có gì, ngoài không thể ăn đồ ăn chứa chất đạm ra thì còn một điều nữa là không được nhìn thấy máu.”
“Nhìn thấy máu?”, Phương Thần Phong thăc mắc hỏi.
“Uhm!!! Sau hai mươi tư giờ kể từ thời điểm tiêm thuốc tôi không được phép nhìn thấy máu, hay ngửi thấy mùi máu cũng không được.
Nếu không thì thuốc sẽ bị vô tác dụng.”
Phương Thần Phong gật đầu như đã hiểu, sau đó liền phân phó đầu bếp:
“Chuẩn bị một phần salat không đạm!”
“Vâng, thưa thiếu gia.”
Nghe vậy, Hà Linh Chi liền chen vào nói:
“Khỏi cần mất thời gian như vậy, tôi ăn trái táo này xong là có thể đến Hắc Phong Bang rồi!”
‘Đâu cần rườm rà như vậy làm gì? Từ trước đến giờ cô đều vậy mà!”
“Em không có quyền từ chối.”
“Nhưng…”
Hà Linh Chi còn định phản kháng lại lời của Phương Thần Phong thì nhận được cái nhìn cảnh cáo từ hắn, thế là lại ngoan ngoãn im lặng mặc hắn phân phó.
Kết thúc bữa ăn với sự giám sát của Phương Thần Phong, cả hai đồng loạt rời khỏi phòng ăn tiến về phía gara..