Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 65: Chương 65




Tầm mắt Ôn Ninh nhìn sang người đàn ông đang lái xe, lại nhanh chóng quay đi.
Ôn Ninh suy nghĩ trong chốc lát, rồi nhìn về phía một mảnh bóng đêm đen kịt yên tĩnh ngoài cửa sổ, thôi bỏ đi, loại chuyện đó có nghĩ cũng chẳng có tác dụng gì.

Lẽ nào cô nói cái gì, thì Lục Tấn Uyên sẽ nghe theo chắc?
Người đàn ông này vừa ngang ngược vừa bá đạo, điều duy nhất mà cô có thể làm, có lẽ chính là xin anh nể tình, đừng đưa cô vào tù thôi.
Lục Tấn Uyên vừa lái xe vừa trong lúc rảnh rỗi liếc nhìn Ôn Ninh đang đắm mình trong bóng tối bên kia.

Giờ đã rất khuya, bên ngoài hầu như chẳng thấy rõ thứ gì, nhưng cô vẫn vô cùng chăm chú nhìn, cả người như cũng chìm vào trong đó.
Cô như vậy giống như đang phân rõ giới hạn giữa hai người, điều này khiến cho Lục Tấn Uyên sinh ra một loại cảm giác bị chống cự.
Cô kháng cự anh đến gần? Là bởi vì cái tên Hạ Tử An chết tiệt kia ư?
“Lúc tôi gọi điện thoại tới, cô đang làm gì đó?”
Lục Tấn Uyên hiển nhiên là rất để ý đến chuyện này.
Nếu không hỏi rõ ràng, anh khó mà không nghĩ tiếp có phải là trai đơn gái chiếc với nhau đã xảy ra chuyện gì trong căn phòng kia rồi không.

“Làm gì? Điều này quan trọng hả?” Ôn Ninh hơi nhíu mày lại, vấn đề đó của Lục Tấn Uyên khiến cô cảm thấy có chút bị xúc phạm.
Không lẽ anh lại cảm thấy mình đang quyến rũ Hạ Tử An đó chứ? Trong lòng anh cô liền rẻ tiền như vậy sao?
Đã sắp ly hôn rồi, anh còn hỏi chuyện đó làm gì?
“Ôn Ninh, đừng quên giờ chúng ta vẫn là quan hệ vợ chồng đã lãnh giấy kết hôn, trả lời vấn đề của tôi.”
Lục Tấn Uyên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt kia của Ôn Ninh, khuôn mặt u ám, trực tiếp giẫm phanh, phanh xe lại, xe ô tô đang lao nhanh bỗng nhiên dừng lại.
Ôn Ninh bị quán tính xảy ra bất ngờ khiến cơ thể đâm mạnh về phía trước, không phải có dây an toàn cột lại, cô tin chắc mình sẽ đập lên kính chắn gió phía
trước.
Anh ta dùng ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm cô, loại ánh mắt đó, khiến cơn giận mà cô vẫn luôn kìm nén không thể ức chế được nữa.
Bọn họ cũng không phải là vợ chồng thật sự, Lục Tấn Uyên dựa vào cái gì truy hỏi như đang thẩm vấn phạm nhân với cô? Cô gọi điện thoại cho anh chẳng phải cũng không có người nghe hay sao, chẳng lẽ cô sẽ nhàm chán đi hỏi giống thế à?
“Nếu tôi nói, khi đó tôi vừa mới đến một nơi an toàn, chỉ muốn rửa sạch cái mùi vị buồn nôn mà những người kia để lại trên người mình, thì anh có tin không? Anh sẽ chỉ cảm thấy tôi đang nói dối thôi.

Dù sao, ở trong lòng anh, tôi chính là loại phụ nữ lẳng lơ, nếu đã không tin, tại sao anh còn muốn hỏi?”
Lục Tấn Uyên nhìn vào đôi mắt Ôn Ninh, trong đôi mắt của cô hiếm thấy lộ ra sự tức giận, thậm chí còn bọc một tầng hơi nước.

Anh lập tức nhớ tới video mà người qua đường quay được, dù chỉ là xem thôi, anh cũng cảm hiểu lúc ấy Ôn Ninh tuyệt vọng đến mức nào.
“Lúc tôi bị người ta rượt đuổi chặn đường, suýt chút nữa bị quay cái video sẽ hủy hoại cả đời tôi, thì anh đang làm gì? Khi đó tôi gọi điện thoại cho anh, toàn bộ đều không có người nghe máy, chẳng lẽ tôi có hỏi anh đang ở đâu đang làm gì cùng ai hả?”
Nếu đã mở miệng nói thẳng, Ôn Ninh cũng chẳng màng nữa, sắp phải đường ai nấy đi rồi, thì sợ gì nữa?
Có điều, Lục Tấn Uyên vẫn đang im lặng khi nghe thấy câu ấy thì trên mặt hơi lộ ra sự kinh ngạc, “Cô có gọi điện thoại cho tôi?”
Anh bỗng nhớ tới trong video hình như cô có giật điện thoại của ai đó, rồi gọi điện thoại, nhưng anh vẫn nghĩ rằng người kia là Hạ Tử An.
Không ngờ trong lúc khó khăn người cô nghĩ tới đầu tiên lại là chính mình.
Ôn Ninh tuyệt đối không muốn thú nhận sự thật này, nó chỉ cho thấy cô vô cùng ngu ngốc, thế mà người nghĩ tới đầu tiên lại là Lục Tấn Uyên.
Thế nhưng, ánh mắt của Ôn Ninh làm Lục Tấn Uyên xác định cô không có nói dối, sự thật ấy khiến cơn buồn bực mệt mỏi cả người anh thoải mái hơn rất nhiều, anh xoa xoa mi tâm, nói: “Đó là một hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Ôn Ninh cười lạnh một tiếng, “Không ngờ chút việc nhỏ ấy thôi mà chủ tịch tập đoàn nhà họ Lục cũng phải nói dối.”
“Lúc đó, tôi vừa mới bước ra khỏi sân bay, điện thoại di động bị một người nước ngoài trộm đi, cho nên, không nghe được điện thoại của bất cứ ai.”
Ôn Ninh liếc anh một cái, hiển nhiên vẫn không tin.
Lục Tấn Uyên có chút bất đắc dĩ lấy điện thoại mới mua ra, đặt ở trước mặt Ôn Ninh, nói: “Cô hẳn là đã thấy kiểu dáng điện thoại tôi dùng trước đây, tôi còn không đến mức vì lừa cô mà làm ra cái tiết mục nhàm chán kia.”
Ôn Ninh nhìn thoáng qua, quả thật như thế, điện thoại bây giờ và cái Lục Tấn Uyên sử dụng trước đây hoàn toàn khác nhau.

Thế nên, lúc đó anh cũng không phải không muốn nghe điện thoại của cô, mà là… Bởi vì làm mất điện thoại nên không nghe được?
Sự khó chịu trong lòng Ôn Ninh biến mất một chút, im lặng ngồi lại, không nói gì nữa.
Lục Tấn Uyên lại khởi động ô tô, một lúc lâu sau, anh mới nhỏ giọng mở miệng nói: “Tôi tin lời nói ban nãy của cô.”
Ôn Ninh không dám tin liếc nhìn anh ta, từ khi cô biết Lục Tấn Uyên, anh chủ yếu luôn luôn nghi ngờ cô, khinh thường cô.

Hôm nay, thái độ bỗng nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, cô thậm chí cảm thấy hơi hơi không thích ứng.
Lục Tấn Uyên không giải thích gì nhiều hơn nữa, ánh mắt ban nãy của Ôn Ninh, có một sức mạnh rung động lòng người, khiến anh không tự chủ được tin theo lời cô nói.
Hai người đều im lặng, nhưng cái không khí giằng co căng thẳng ban đầu rõ rệt dịu đi rất nhiều.
Ôn Ninh ngồi một lúc, cũng hơi mệt mỏi, cơn buồn ngủ dần dần ùa đến, khiến cái đầu nhỏ của cô không nhịn được trái lắc một cái phải lắc một cái.
Lục Tấn Uyên liếc nhìn cô, chậm lại tốc độ xe, chỉnh nhiệt độ của máy lạnh cao hơn một chút.
Ôn Ninh tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, cô mở mắt ra, nhìn bố trí quen thuộc trước mắt, ban đầu còn chưa cảm thấy gì, rồi sau đó mới kịp phản ứng lại, đây là đang ở nhà họ Lục.
Ngày hôm qua, cô hình như ngủ trên xe, là Lục Tấn Uyên mang cô về đây ư?
Sao cô ngủ như chết vậy chứ, thế mà không cảm giác được gì, cũng không biết người đàn ông kia mang cô về bằng cách nào.
Đang nghĩ, Ôn Ninh duỗi duỗi cơ thể, chân không cẩn thận đá đến một cái chân ấm áp, cô hoảng sợ, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trên giường…
Tuy cô và Lục Tấn Uyên ngủ chung một phòng, nhưng vẫn ăn ý một người ngủ giường, một người ngủ dưới đất, không quấy rầy lẫn nhau, còn giờ…

Ôn Ninh thả nhẹ động tác, chậm rãi ngồi dậy, mới nhìn thấy Lục Tấn Uyên đang nằm ở bên kia.

Anh ta hình như mệt muốn chết, mặc dù cô nhúc nhích bên cạnh cũng không có phản ứng nào, chỉ có hàng lông mày anh tuấn hơi cau lại, nhưng không tỉnh dậy.
Ôn Ninh chân tay nhẹ nhàng rời giường, không dám đánh thức anh ta, đang muốn đi ra khỏi phòng, chiếc điện thoại di động trong tay Ôn Ninh bỗng nhiên đổ chuông, tiếng chuông lập tức có vẻ chói tai trong căn phòng yên tĩnh.
Ôn Ninh hoảng sợ, Lục Tấn Uyên bị âm thanh đó đánh thức, mở mắt ra, Lục Tấn Uyên ngươi đen thâm thúy nháy mắt thoát khỏi sự mơ màng khi mới tỉnh, tỉnh táo lại, “Cô đang làm cái gì đó?”
“Không… Không làm gì cả…” Ôn Ninh vừa nhớ tới hôm qua hai người cùng chung chăn gối ngủ một đêm, thì cảm thấy có chút không dám nhìn thẳng vào Lục Tấn Uyên.
Dù hai người chưa có làm cái gì hết.
“Điện thoại của cô đang kêu kìa.”
Lục Tấn Uyên cau mày nhìn điện thoại đang liên tục đổ chuông trong tay cô, “Ai?”
Bấy giờ, Ôn Ninh mới phản ứng lại, nhìn thoáng qua, là số điện thoại của Hạ Tử An gọi tới, trong lòng cô lập tức sinh ra cảm giác áy náy.

Tối hôm qua, cô nói đi là đi luôn, anh ấy hẳn là sẽ lo lắng.
“Tôi đi ra ngoài nghe…” Ôn Ninh tránh né tầm mắt của Lục Tấn Uyên, anh phát hiện thì không vui nhíu mày lại.
Ôn Ninh đang tính mở cửa phòng, cánh tay của cô bất chợt bị người ta cầm lấy, Lục Tấn Uyên giơ tay khoanh lại cô ở cửa, nguy hiểm đến gần..