Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 292



Chương 292

Lục Tấn Uyên không đáp lại bà nữa.

Chỉ một mực nhìn tiến độ của đội cứu hộ trong màn hình TV.

Diệp Uyển Tĩnh cũng không biết phải nói gì mới được, vì thế chỉ có thể xem cùng anh.

Cứ như thế, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút.

Không có tin tức gì, không có tiến triển gì… Thậm chí ngay cả tin tức tìm thấy thi thể hay tương tự đó cũng không có.

“Tấn Uyên, con phải ăn chút gì đi, con mà cứ tiếp tục như thế thì thân thể không thể nào chịu nổi nữa đâu.”

Diệp Uyển Tĩnh lại khuyên thêm lần nữa, trong tay bà cầm đồ ăn mà Lục Tấn Uyên thích, nhưng Lục Tấn Uyên không để ý tới bà.

“Mẹ, lần này… con thà rằng nghĩ là mọi người lại đang diễn diễn kịch còn hơn.”

Nghe thấy từ “diễn kịch” đó, thân thể Diệp Uyển Tĩnh chấn động một chút, bà không nhịn được mà nghĩ, có phải ban đầu lừa gạt Lục Tấn Uyên là sai rồi không?

Không chỉ không đạt được hiệu quả mà bà mong muốn, ngược lại còn làm cho khoảng cách giữa bà và con trai ngày càng xa, sự tín nhiệm giữa hai mẹ con cũng như đã nhiều thêm một vết rạn nứt vô hình vậy.

“Tấn Uyên, về sau mẹ không bao giờ lừa gạt con nữa, chuyện của Ôn Ninh con phải từ từ tiếp nhận.”

“Nếu như có thể tiếp tục lừa gạt thì tốt biết mấy, cô ấy có thể vẫn còn một tia hy vọng sống sót.”

Vụ tai nạn đã qua 24 giờ đồng hồ, thời gian cứu hộ tốt nhất cũng đã qua, dù cho Lục Tấn Uyên không muốn thừa nhận, anh cũng chỉ có thể tiếp thu.

Khả năng Ôn Ninh vẫn còn sống càng ngày càng nhỏ.

Sau khi Diệp Uyển Tĩnh đi, căn phòng cũng khôi phục lại sự yên tĩnh, lúc này Lục Tấn Uyên mới vùi đầu vào trong giường đơn, thấp giọng mà khóc nức nở.

“Tại sao chứ, tại sao lại cho người ta một tia hi vọng rồi lại đập vỡ chứ, Ôn Ninh…”

Có lại được thứ đã mất, nhưng rồi lại đánh mất thêm lần nữa, loại thống khổ này cho dù là anh cũng khó lòng mà tiếp thu được.

Trong căn phòng trống rỗng vang lên thanh âm đau khổ của người đàn ông, giống như mãnh thú bị thương đang gầm gừ phát tiết tuyệt vọng vậy.

Ôn Ninh cảm thấy cả người mình cứ nhẹ như đang lơ lửng trên mây vậy, cơ thể cô dường như đã mất đi trọng lượng, đó là một loại cảm giác hết sức kì quái.

Hồi tưởng lại tình cảnh cuối cùng trong kí ức, Ôn Ninh nghĩ, lẽ nào cô đã chết rồi sao?

Thì ra chết đi là loại cảm giác như thế này.

Cô lại không cảm nhận được bất cứ bi thương hay thống khổ nào.

Cô bỗng nghĩ, vì để thoát khỏi Lục Tấn Uyên mà cô diễn kịch giả chết, nhưng rồi cuối cùng đã nói dối cũng phải chịu báo ứng thôi.

Cô cố gắng làm bộ như bản thân mình đã chết, giả vờ như đã không còn trên nhân thế, không uổng công phải diễn lâu như thế, bây giờ cuối cùng cô đã chết thật rồi…

Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, chỉ là trong lòng vẫn còn lo lắng cho hai người… mẹ, còn cả cục cưng của cô nữa.

Chỉ mới nghĩ như thế, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của Bạch Linh Ngọc, bà dường như vừa mới biết được tin Ôn Ninh xảy ra chuyện, bây giờ đang khóc tới mức trời đất quay cuồng, cả người trong phút chốc giống như đã già đi mười mấy tuổi.

Trong lòng Ôn Ninh đau đớn một hồi, đều là do cô tùy hứng mới làm cho mẹ phải chịu đựng nỗi đau đớn thêm lần nữa.

Hạ An Bình đang đứng bên cạnh an ủi Bạch Linh Ngọc, mặc dù anh cũng đau lòng và thống khổ không kém gì nhưng vẫn cố gắng vỗ về cảm xúc của bà, đồng thời cũng ôm hết tất cả sai lầm lên người mình. “Đều là do cháu sai, nếu cháu không để cô ấy rời đi một mình… nếu như cháu không..”

Ôn Ninh nhìn bộ dạng tự trách của Hạ An Bình, nhịn không được mà lắc đầu, không phải lỗi của anh ấy…

Tất cả những việc này đều không liên quan với bất kì người nào cả, nếu như nhất định phải tìm ra một lý do, vậy thì chỉ có thể nói là tại mệnh cô không tt…

Chỉ là, những lời Ôn Ninh muốn nói không ai có thể nghe được, đầu ngón tay cô xuyên qua cơ thể hai người nhưng không lưu lại bất kì vết tích gì.

Ôn Ninh cảm thấy hơi lạc lõng, cũng đúng, cô đã chết rồi, đã không còn trên thế giới này nữa rồi, cô làm sao có thể nói chuyện với họ được cơ chứ?

Nghĩ đến việc bản thân có thể bị tan biến bất cứ lúc nào, Ôn Ninh lại bay đến chỗ của Lục An Bảo.

Nếu cô đã sắp tan biến, vậy thì phải để cô gặp cục cưng của cô lần cuối. Trong lòng vừa nghĩ như thế, cô liền xuất hiện ở chỗ Lục An Bảo.

Đứa trẻ sơ sinh nho nhỏ bây giờ đang được một người vú nuôi ôm, đang uống sữa bột, thoạt nhìn không sầu không lo gì cả.

Vậy cũng tốt, thằng bé không biết việc gì so với việc phải khổ sở thì tốt hơn nhiều lắm.

Ôn Ninh cứ yên lặng như thế mà nhìn thằng bé, Lục An Bảo vẫn đang ngoan ngoãn uống sữa lại đột nhiên vươn tay ra, hướng về phía cô mà vẫy vẫy tay.

Ôn Ninh bỗng giật mình, cô cho rằng là Lục An Bảo thấy được cô, nhưng ngay lập tức lại tự lắc đầu phủ nhận suy nghĩ trẻ con này.

Không thể nào, Lục An Bảo sao có thể thấy được cô cơ chứ?

Nhưng mà Lục An Bảo vẫn một mực hướng về phía cô mà bi bi bố bô, khoa chân múa tay gì đó, hơn nữa còn ném đi bình sữa mà nó yêu nhất, một bộ dáng rất gấp gáp.

“Sao thế, cậu chủ nhỏ?”

Thím Trương mơ màng không hiểu, Lục An Bảo bình thường không hề náo loạn thế này, lúc uống sữa thằng bé đều rất ngoan ngoãn.

Không còn cách nào, thấy Lục An Bảo không chịu phối hợp, thím Trương chỉ có thể bế nó đến chỗ nó chỉ.

Lục An Bảo vươn tay ra như muốn nắm lấy ngón tay Ôn Ninh, nhưng mà lại chạm không tới.

Loại buồn bã không biết ra sao này làm nó cảm thấy rất khổ sở, nắm nắm thêm mấy lần rồi cậu liền khóc lớn.

Ôn Ninh vươn tay ra muốn nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Lục An Bảo nhưng rồi cũng xuyên qua người cậu.

Lần đầu tiên cô cảm thấy vô lực, cảm thấy ảo não vì cơ thể này đến vậy.

Thấy cục cưng của mình ở ngay trước mặt nhưng không thể bế cậu, dỗ cậu, loại cảm giác này thật sự rất khó chịu.

Làm một người mẹ mà cô không để lại được cho con cô cái gì, sợ là giờ muốn từ biệt cũng sẽ chọc nó khóc.

Trong lòng Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy vô cùng chua chát, một loại ý nghĩ mạnh mẽ làm cô cảm thấy thân thể mình càng này càng nặng.

Cô… không muốn chất.

Cô vẫn muốn được nhìn thấy con trai cô, những người quan trọng của cô.

Càng nghĩ như thế, cảm giác nhẹ nhàng của thân thể biến mất càng nhanh, Lục An Bảo nhìn thân ảnh người trước mặt càng ngày càng mờ nhạt thì khóc càng to hơn.

Lục Tấn Uyên ở một căn phòng khác nghe thấy nên đi qua, sắc mặt anh có chút tiều tụy, râu đã mấy ngày không cạo lộ ra vẻ chán chường.

“Sao vậy? An Bảo?”

Mặc dù vẫn chưa rõ tung tích của Ôn Ninh đã làm cho anh gần như chết lặng, nhưng vì Lục An Bảo, Lục Tấn Uyên vẫn phải lên tình thần, tiếp tục sống cuộc sống của anh.

Dù có nói thế nào đi nữa thì anh cũng phải để cho con của hai người lớn lên khỏe mạnh, như thế Ôn Ninh dù có chết cũng sẽ được yên lòng.

Lục Tấn Uyên ôm Lục An Bảo vào lòng, nhưng làm thế nào cũng không hiệu quả, đôi mắt lớn vẫn như cũ mà nhìn chằm chằm về phía Ôn Ninh, khóc vô cùng thương tâm khổ sở.

Lục Tấn Uyên cũng liếc mắt nhìn qua, đột nhiên anh có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái.

Quen thuộc, hoặc là nói là một loại cảm giác an tâm đã lâu mới có, là cái gì?

Tóm lại là làm tim anh đập nhanh như nổi trống.

Nhưng mà ở đó không có bất cứ thứ gì… chỉ là một loại trực giác, làm anh cảm thấy có thể là cô ấy quay về rồi.

“Ôn Ninh? Là em sao?”

Ôn Ninh không cách nào trả lời anh, nhìn bộ dáng đau khổ của Lục Tấn Uyên, sự thù hận trong lòng cô đột nhiên giống như đã không còn sâu đậm như vậy nữa.

“Là em… Lục Tấn Uyên, anh phải chăm sóc tốt cho con của chúng ta…”

Ôn Ninh lẩm bẩm nói, ngay sau đó là một trận lôi kéo mãnh liệt làm cô biến mất trong không khí.

Lúc này, trong một căn phòng chăm sóc đặc biệt, điện tâm đồ vốn dĩ đã gần như biến thành một đường thẳng lại đột nhiên chập chờn hồi phục.