Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 481



Chương 481

Nghe những lời nói khó nghe của Tina, sắc mặt Ôn Ninh càng ngày càng khó coi.

Xem như cô đã mở mang tầm mắt, da mặt một người rốt cuộc có thể dày đến mức độ nào cơ chứ? Hãm hại người khác không thành rồi thẹn quá hóa giận?

“Tina, tất cả mọi việc đều do chính cô tự làm, bây giờ bị như vậy cũng chính là do tự mình chuốc lấy, ở đây không phải là nơi để cô giở trò ngang ngược.

Nói xong Ôn Ninh gọi bảo vệ đến lôi Tina ra ngoài.

Lục Tấn Uyên từ bãi đỗ xe quay lại nhìn thấy một màn như vậy.

“Có chuyện gì thế?”

Ôn Ninh lắc đầu, cảm thấy chán ghét, nhưng không nói gì.

Lục Tấn Uyên làm sao không biết đã xảy ra chuyện gì chứ, nhìn thấy Tina vẫn lớn tiếng chửi bới như vậy, sắc mặt rất khó coi.

Chiêu bỏ xe giữ tướng này của Gia tộc Horton làm sao anh không nhìn ra chứ.

Chỉ là tạm thời vẫn chưa đủ thể lực để chống lại bọn họ, không ngờ đến thế mà lại có mặt mũi đến tận cửa gây chuyện.

Xem ra không thể để cho bọn họ có cơ hội nghỉ xả hơi.

“Liên lạc với gia tộc Horton, cứ nói là lần này bọn họ làm ra việc ăn cắp này gây ảnh hưởng đến danh tiếng, chúng ta dự định dừng hợp tác với bọn họ, đồng thời khởi tố bọn họ yêu cầu bồi thường hợp đồng.”

An Minh nghe xong lập tức đi thực hiện, những tinh anh trong bộ phận pháp luật của tập đoàn Lục thị cũng nóng lòng muốn làm.

Lúc đầu khi hợp tác với gia tộc Horton, vì để thể hiện thành ý đôi bên nên số tiền vi phạm hợp đồng khiến cho nhiều người chặc lưỡi. Nếu như thắng kiện thì số tiền đó có vẻ rất khả quan, đến lúc đó tiền thưởng cuối năm cũng nhất định sẽ được tăng thêm kha khá.

“Như vậy có được không?”

Ôn Ninh thấy giải quyết việc này nhanh như vũ bão tránh khỏi có phần kinh sợ.

“Nếu như bọn họ đã có gan gây chuyện thì phải có gan chịu hậu quả. Dám tính kế người phụ nữ của anh còn muốn chỉ giao ra một con tổt thí là có thể rút lui an toàn? Mơ à. Ngôn tình sủng

Ôn Ninh thấy anh đã có dự liệu, trong lòng cũng hiểu rõ.

Không thể không nói Lục Tấn Uyên vào những lúc như thế này quả thực rất đáng tin.

“Mấy ngày này anh đưa đón em” Lục Tấn Uyên lái xe, đầu mày nhíu chặt.

“Hả? Vì sao?”

“Cái cô Tina kia ai biết sẽ còn làm ra những chuyện gì nữa, lỡ như tìm người trả thù, một cô gái như em làm sao mà ứng phó được.”

Ôn Ninh nghe anh nói, gật gật đầu không từ chối: “Vậy bên phía mẹ em.”

“Chắc chắn sẽ gia tăng phòng vệ, yên tâm.”

Lục Tấn Uyên lập tức sắp xếp mấy người bảo vệ, gia tăng bảo vệ bên phía mẹ Ôn Ninh.

Hai người cả đường không nói lời nào.

Lục Tấn Uyên đưa Ôn Ninh đến bệnh viện, vốn dĩ muốn cùng đi lên thăm Bạch Ngọc Linh, nhưng công ty lại có việc gấp chỉ đành rời đi.

Ôn Ninh một mình lên lầu đến phòng bệnh VIP, Bạch Ngọc Linh đang tiêm thuốc, cô lập tức đi lại: “Mẹ, con đến rồi, hôm nay mẹ cảm thấy thế nào?”

Mấy ngày nay Ôn Ninh vì những chuyện này vây kín không có thời gian đến thăm Bạch Ngọc Linh, trong lòng có phần áy náy.

“Không sao, mẹ vẫn ổn, chuyện của con bên đó thế nào rồi?”

“Con đã từ chức rồi, mấy ngày nay con chuẩn bị đến Ôn thị xem sao, đây là tâm huyết bao nhiêu năm nay của mẹ, con thấy không thể bán được.”

“Dào ôi, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm huyết cái gì chứ, chỉ cần người đều khỏe mạnh là tốt lắm rồi. Ninh Ninh, nếu như con cảm thấy không đảm đương nổi công ty thì cứ nói ra, cho dù con có bán công ty đi chăng nữa mẹ cũng không trách con đâu.”

Ôn Ninh cười: “Làm sao có thể chứ, kẽ nào mẹ vẫn không tin tưởng vào năng lực của con sao? Con sẽ cố gắng học hỏi làm sao để quản lý công ty.”

Bạch Ngọc Linh thấy cô kiên trì cũng không khuyên nữa, ngược lại nhớ đến sự việc mấy ngày trước nói: “Bên phía Hạ An Bình liên lạc được chưa?”

Nhắc đến Hạ An Bình, Ôn Ninh vẫn có phần thất vọng, ngày đó Châu Nhiên nói đã liên lạc với anh, thế nhưng bên kia không hề hồi âm.

Có thể là do công việc quá bận rộn, cũng có thể là do anh đã có cuộc sống mới.

Ôn Ninh cũng không tìm anh nữa, nếu như anh đã không muốn liên lạc với mình, vậy thì đợi khi nào có cơ hội thì gặp mặt.

“Con đã nói việc mẹ không sao với anh ấy rồi.”

Bạch Ngọc Linh gật đầu, cũng hiểu rằng Hạ An Bình sẽ không quay về, khó tránh khỏ có phần thất vọng.

Dù sao bà cũng cảm thấy thích hợp với con gái mình nhất là Hạ An Bình.

Chỉ là những chuyện như thế này rốt cuộc còn cần phải xem duyên phận.

Chỉ đáng tiếc bây giờ đang bị bệnh sức khỏe không tốt, nếu không cũng có thể lựa chọn một người thật tốt.

Dù sao con gái mình cũng không còn nhỏ nữa, chuyện này nếu cứ lần lữa mãi cũng không phải là cách.

Trong khi mẹ con hai người nói chuyện câu được câu chăng, y ta đến đó thân nhiệt cho Bạch Ngọc Linh.

“Ôn tiểu thư, bác sĩ tìm cô có chuyện cần nói.” Trong lúc bận rộn, y tá nhắc nhở Ôn Ninh đi gặp bác sĩ.

“Vậy con đi xem sao.”

Ôn Ninh không dám nán lại lâu, lập tức đi gặp bác sĩ.

Bác sĩ thấy cô đã đến, sắc mặt vẫn rất nghiêm trọng, mang đến một dự cảm không tốt.

Ôn Ninh thấy vậy trong lòng có dự cảm không ổn: “Bác sĩ, bây giờ tình hình thế nào?”

“Tình hình vẫn như vậy, nếu như không tìm được tủy thì chỉ có thể hóa trị, nhưng vấn đề là cơ thể mẹ cô vốn dĩ đã rất suy nhược, nếu tiếp tục thế này sẽ tổn thương đến cốt yếu, có trị được thì cơ thể mẹ cô cũng không chịu nổi.”

Ôn Ninh nghe đến đây, sắc mặt trắng bệch: “Vậy trừ tủy của người thân, xác suất để có thể tìm được là bao nhiêu?”

Lúc này cô chỉ hận bản thân không có tủy phù hợp với mẹ, nếu không sẽ không phải dùng đến biện pháp đau đớn này.

“Tỉ lệ giống như là mò kim đáy bể vậy, rất nhỏ rất nhỏ, nếu như không được, có thể thử tìm đến những người thân khác của cô, mọi người đều đến xét nghiệm thử biết đâu có người phù hợp thì sao?”

Ôn Ninh gật đầu, tâm trạng nặng nề bước ra ngoài.

Người thân? Bạch Ngọc Linh là con một, mà ông bà ngoại của cô đã qua đời từ sớm làm gì có người thân chứ?

Khả năng duy nhất là điều tra ra chân tướng sự thật năm đó.

Ôn Ninh thở dài, cô trước nay vẫn luôn trốn tránh những việc đã qua, nhưng hiện thực lại bày ra trước mắt, cô không thể trốn tránh nữa, chỉ có điêu tra ra năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có một tia hy vọng.

Nghĩ xong cô liền quay về phòng bệnh, chỉ là để không làm cho Bạch Ngọc Linh phải buồn, cô lại giả vờ làm như không có chuyện gì.

“Thế nào rồi, Ninh Ninh? Sức khỏe của mẹ còn có thể kiên trì bao lâu?”

“Mẹ đừng nghĩ bậy, bác sĩ nói chỉ cần mẹ phối hợp điều trị thì sẽ không có vấn đề gì, y học bây giờ phát triển như vậy, có bệnh nào mà không thể chữa chứ.”

“Nếu như được vậy thì tốt, dù sao mẹ vẫn còn chưa được nhìn thấy con có được hạnh phúc, chết như vậy mẹ vẫn chưa thể nhắm mắt.”

Lời này của Bạch Ngọc Linh, Ôn Ninh nghe xong đôi mắt cay cay, đây có lẽ chính là sức nặng của hai chữ tình mẹ, cho dù bản thân đang khó khăn như thế nào mãi mãi cũng chỉ nghĩ đến hạnh phúc của con cái.

Cô may mắn đến mức nào mới có một người mẹ toàn tâm toàn ý yêu cô như vậy chứ.

Cho dù không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm này tuyệt đối không phải là giả.

“Mẹ yên tâm đi, nhất định có thể chữa khỏi mà.”

Ôn Ninh lại an ủi bà vài câu, sau đó làm như vô ý hỏi: “Mẹ, mẹ còn nhớ không, năm đó con sinh ra ở bệnh viện nào vậy?”