Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 79



Chương 79

“Sau này ông sẽ mặc kệ chuyện của bọn họ, ông tin rằng cháu có thể xử lý tốt.” Ông cụ Lục lắc đầu rồi ngồi xuống, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, thở dài.

“Ông yên tâm, cháu sẽ không làm gì bọn họ, chỉ cần họ ngoan ngoãn, cháu sẽ không so đo nhiều.”

Ông ừ một tiếng: “Nhân tiện đuổi luôn Hạ Liên đã gây ra chuyện này đi đi, nể mặt bà ấy từng chăm sóc cháu trước đây, không có công lao thì cũng có khổ lao, đừng làm khó dễ người ta nữa.”

Lục Tấn Uyên đồng ý, đương nhiên anh sẽ không cho một người hầu đã từng phản bội mình ở lại.

Sau khi nói xong những chuyện này, Lục Tấn Uyên không muốn quấy rầy ông cụ thêm, bèn rời khỏi thư phòng, quay về phòng của mình.

Chỉ là trong lòng anh đã lên kế hoạch xử lý đám người chú hai, đầu tiên chính là ra nước ngoài để lấy cổ phần của tập đoàn Lục thị ở bên đó về, có lẽ chuyến đi này cần ít nhất một tháng.

Nghĩ tới đây, người đàn ông không khỏi nhớ đến những chuyện trước khi mình ra nước ngoài, bỗng rất muốn gặp Ôn Ninh, ít nhất anh nên dặn dò cô vài chuyện.

Hôm nay là ngày nghỉ, chắc Ôn Ninh đang ở phòng.

Khi nghĩ đến cô, trong lòng Lục Tấn Uyên xuất hiện cảm giác phức tạp khó tả. Hôm qua anh đã quan hệ với một người phụ nữ không rõ lai lịch, mặc dù có sự thúc đẩy của thuốc nhưng suy cho cùng vẫn là sai.

Mặc dù Ôn Ninh có quan hệ hôn nhân đặc thù với anh, cô cũng không có quyền can thiệp vào việc anh làm, nhưng suy cho cùng, Lục Tấn Uyên vẫn cảm thấy hơi áy náy.

Nghĩ đến đây, Lục Tấn Uyên chần chừ ở cửa một lúc rồi mới đẩy cửa bước vào, nhưng điều khiến anh bất ngờ chính là trong phòng không có ai.

Ôn Ninh không ở phòng?

Lục Tấn Uyên tìm người hầu để hỏi, người đó nói tối qua cô không ở phòng, sáng sớm hôm nay mới về nhà, cũng chẳng ăn sáng, hình như bây giờ vẫn đang rúc trong phòng, không biết là làm gì.

Lục Tấn Uyên nhíu mày.

Anh nhìn lại, phát hiện đèn phòng tắm vẫn đang sáng, chỉ là trong đó không có tiếng nước, rất yên tĩnh, thậm chí im lìm đến mức quái dị, hơn nữa khi nhìn qua cánh cửa kia, anh nhận ra nó rất sạch, không hề dính hơi nước.

Sự khác thường này khiến Lục Tấn Uyên nghi ngờ, anh gõ cửa một cái: “Ôn Ninh, Ôn Ninh? Cô ở trong đó à?”

Không có tiếng trả lời, vẫn im lìm như cũ.

Cảm giác quái dị trong lòng Lục Tấn Uyên càng nhiều hơn, vào giờ phút này, anh không quan tâm nhiều nữa, đá thẳng vào cửa.

Cửa phòng tắm bị Lục Tấn Uyên đá bật ra.

Nghe thấy tiếng ầm ầm, Ôn Ninh đang nằm trong bồn tắm mới tỉnh táo lại. Nước sớm đã lạnh tanh, cô vừa ngủ thiếp đi.

Vừa nãy khi về đến nhà, cô cảm thấy mùi của người đàn ông kia vẫn luôn bám vào da, giống như sắp xâm chiếm cả người cô, bèn tiến vào phòng tắm, định tắm rửa cho sạch sẽ.

Không ngờ cô lại ngủ thiếp đi trong này vì quá mệt mỏi.

Lục Tấn Uyên đi đến: “Ôn Ninh, cô…”

Người đàn ông bỗng im bặt, ánh mắt của anh rơi vào người cô gái.

Lục Tấn Uyên lập tức cảm thấy sự áy náy ban nãy của mình giống như một thằng ngu, anh chỉ không ở phòng một đêm mà cô đã lêu lổng với gã đàn ông khác.

Cô nghĩ anh chết rồi sao?

“Ôn Ninh… Tôi mới không ở đây một ngày mà cô đã vội đi tìm đàn ông rồi à?”

Ôn Ninh đang vội vàng mặc áo choàng tắm, ánh mắt sáng quắc của người đàn ông khiến cô vô cùng xấu hổ.

Thấy cô muốn mặc quần áo để che cơ thể, Lục Tấn Uyên chỉ cảm thấy cô có tật giật mình, lửa giận trong lòng càng tăng lên.

Anh lôi cô ra khỏi phòng tắm, mạnh mẽ ấn cô xuống trước gương.

“Trước đây mắt tôi bị mù, không ngờ lại nghĩ cô cũng không phải loại đàn bà xấu xa, nhưng bây giờ xem ra, đàn ông có chút tiền đều được ngủ với cô nhỉ? Vậy cô giả vờ với tôi làm gì, định lừa gạt tôi hay muốn có giá tốt rồi mới ra tay?”

“Lục Tấn Uyên, anh thả tôi ra!” Ôn Ninh cảm thấy da đầu đau đớn từng đợt vì bị anh kéo, nhưng nỗi đau này kém xa nỗi đau trong lòng cô.

Cô bị cưỡng hiếp, cô cũng không muốn chuyện này xảy ra, tại sao Lục Tấn Uyên nhất định phải sỉ nhục cô như thế?
“Thả cô ra, thả cô ra để cô và gã đàn ông kia tiếp tục gian díu với nhau, cắm sừng lên đầu tôi à?”

Lục Tấn Uyên thấy Ôn Ninh giãy giụa, cô càng như vậy thì anh càng giận dữ.

Những ngày gần đây, anh tự thấy đã đối xử rất tốt với Ôn Ninh, nhưng cô báo đáp anh bằng cái gì?

Phản bội!

Hơn nữa còn phản bội một cách trắng trợn, Lục Tấn Uyên chưa bao giờ trải qua cảm giác này, bây giờ chỉ muốn hủy diệt người phụ nữ chết tiệt kia.

“Không phải, không phải… Tôi bị cưỡng hiếp” Ôn Ninh nhìn mình trong gương, không nhịn được mà rơi lệ.

Nghe thấy thế, Lục Tấn Uyên thả tay ra, đúng lúc này, điện thoại của Ôn Ninh vang lên. Anh cầm điện thoại lên, nhấn nút trả lời: “Để xem có phải gã đàn ông đã ở cùng cô tối qua không.”

Giọng nói của Ôn Lam truyền đến từ ống nghe: “Sao rồi, chị gái, hôm qua ở với Chu Đạo thế nào?”

Ôn Lam vừa mở mắt đã nghĩ ngay đến chuyện của Ôn Ninh, nên cố ý gọi điện để kích thích cô một chút.

“Cô nói gì?” Lục Tấn Uyên sầm mặt, nắm chặt điện thoại trong tay.

“Chị cũng muốn làm ngôi sao, đương nhiên em gái như tôi phải giới thiệu cách tốt cho chị ấy rồi.” Ôn Lam bị giọng nói âm u của người đàn ông ở đầu dây bên kia làm cho hết hồn, cô ta nghĩ ngợi rồi quyết định tiếp tục châm ngòi ly gián.

Chỉ cần Lục Tấn Uyên hoàn toàn chán ghét Ôn Ninh, sẽ không ai nhúng tay vào việc cô ta tra tấn Ôn Ninh nữa.

Lục Tấn Uyên ngắt điện thoại.

Người đàn ông không kiểm soát được cơn giận, ném thẳng điện thoại trong tay về phía Ôn Ninh. Ôn Ninh không tránh, bị đập vào trán, một vệt máu chảy từ trán cô xuống nhưng cô lại không hề hay biết.

“Đây chính là sự thật về việc cô bị cưỡng hiếp, hửm?” Lục Tấn Uyên vô cùng mỉa mai trước sự do dự của mình khi nghe cô giải thích.

Anh thật sự đã đánh giá thấp Ôn Ninh, chỉ e kỹ năng diễn xuất của người phụ nữ này còn tốt hơn cả đứa em gái được gọi là diễn viên kia.

Không ngờ anh lại bị sự ấm ức và vô tội vờ vịt của cô mê hoặc, một lòng một dạ cho rằng cô cũng không xấu xa như trong tưởng tượng, thậm chí quên mất, người phụ nữ này chính là kẻ đầu sỏ đã khiến anh nằm liệt giường ba năm như đồ bỏ đi!

“Không phải, hôm đó tôi muốn quay video giữa Ôn Lam và Chu Đạo, kết quả bị cô ta phát hiện nên mới..”

Ôn Ninh nói bằng giọng nhỏ xíu, bởi vì cô nhìn thấy nụ cười lạnh lùng tàn bạo trên mặt Lục Tấn Uyên, anh không tin, anh không còn tin cô nữa.

“Ôn Ninh, cô cảm thấy mình có thể tin nổi những chuyện mà cô bịa ra không?” Lục Tấn Uyên đứng dậy, dùng mũi giày chọc vào cằm cô, khinh miệt nhìn xuống.

Ánh mắt Ôn Ninh trống rỗng, đúng vậy, những thứ này hoang đường như chuyện nghìn lẻ một đêm, cho dù tất cả là thật, ai sẽ tin cô chứ?

Ngay cả bản thân cô cũng không muốn tin những chuyện hôm qua là sự thật.

Lục Tấn Uyên lạnh lùng nhìn cô: “Ôn Ninh, cô thật sự khiến tôi ghê tởm.”