"...Sao vậy? Không phải chúng ta nên hiểu rõ hiện tại hay sao?....hửm...?"
Trong bóng đêm mờ mịt, thân hình người đàn ông cuồng dã như chạy đua trên thân thể quyến rũ của người phụ nữ...không một chút thương hương tiếc ngọc, không một chút chần chờ nâng niu. Chân cô vô lực quấn quanh thắt lưng hắn, đôi giày cao gót mũi nhọn nhấp nhô trong không trung....
"Xin anh...aa...chậm...lại....hưmm....."
Một tay bắt lấy cạnh bàn ở dưới mông, một tay khác với tới nắm lấy vai áo của hắn. Lực động quá cường bạo, cô có cảm giác như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào. Chiếc bàn tạo ra tiếng keng két hoang ố giữa không gian tĩnh mịch, đánh thẳng vào thính giác của hai người đang trong cơn cao trào của dục vọng. Chiếc bình bông lớn ở giữa bàn lắc lư, vài chiếc lá khô rơi rớt xuống mặt bàn...
Một hồi sau, hạ thân người đàn ông dứt khoác rời khỏi, ở đùi thon của cô mà phóng thích một chất dịch nóng...Người phụ nữ đang còn ở cao triều thì đột ngột ở nơi sâu thẳm bị thiếu đi, cảm giác trống rỗng không kịp thích ứng...Cô vội đưa tay lên miệng, cố ngăn không cho mình thét lên...Cả người co giật, đôi mắt ướt và bờ môi mỏng thở gấp rút.
"Cao Ỷ Lan...tại sao chúng ta lại cùng nhau ở một chỗ?" Người đàn ông đã kéo lên khoá quần, chiếc áo sơ mi nhẵn nhụi, vạc áo thả nhẹ bên thắt lưng, một tay luồn vào trong túi quần tây...Hắn bước đến đứng bên cửa sổ, nhìn ra biển lớn tối đen như mực, tựa hồ có thể nghe được tiếng sóng gào thét.
Người phụ nữ nghe tiếng nói trầm đục của người kia mà thức tỉnh...báo động cuộc hoan ái đã qua. Lý trí trở lại, kéo theo cả hiện thực...Đúng vậy, tại sao lại cùng nhau một chỗ?...
"...Là friends with benefits..." Gượng người ngồi dậy, cô đưa tay vuốt xuống bờ tóc rối, hơi thở còn chưa đều lại...nhưng không khỏi nhếch miệng cười..."Quả thật là không thể không nhớ..."
Friends with benefits: bạn bè vụ lợi, trên tình dục hoặc/ và lợi ích tiền bạc, danh vọng. Không ràng buộc mối quan hệ.
"Không sao, nếu quên thì vẫn có thể nhắc lại...Tôi cũng rất kiên nhẫn..."
"Chấn Phong...vậy anh có nhớ chúng ta ở cạnh nhau bao lâu rồi không...?"
"....Cái này thì không." Hờ hững dứt câu, cũng đúng lúc xoay lưng đi về hướng phòng ngủ.
Cao Ỷ Lan nhìn theo bóng người khuất sâu trong một màu đen thăm thẳm, móng tay từ lâu đã bấm chặt vào lòng bàn tay, môi khẽ rung...
"Là hai năm...cũng là vào ngày này......"
**** **** ****
Lúc sáng sớm khi Khả Vi thức dậy đã không thấy Từ Trấn Khiêm, bên cạnh xuất hiện một tờ giấy nhỏ. Đại ý nói anh có việc phải giải quyết, sẽ sớm trở về...nhưng không nói là khi nào.
Khả Vi lần đầu tiên nhìn thấy chữ viết tay của người đàn ông này, không tự chủ mà nghiền ngẫm nó một hồi lâu...
Cách đây vài tháng trước, Khả Vi có cơ hội học tập cùng đội pháp chứng ở Boston, cô đã tham khảo qua tâm lý bút tướng pháp học (The Science of Graphology). Là một dạng phân tích các đặc điểm vật lý và các mẫu chữ viết tay, để có thể xác định trạng thái tâm lý tại thời điểm viết, hoặc đánh giá các đặc tính cá tính của người viết. Trên thực tế là một dạng phân tích đầy khoa học, ảnh hưởng không nhỏ trong việc điều tra các vụ án và tội phạm học.
Sử dụng hết những gì cô đã được học qua trên mẫu giấy này, tất cả đều khẳng định Từ Trấn Khiêm là một người lãnh đạo thiên tính...Nét chữ mạnh mẽ, nhấn nhá rõ ràng, dấu chấm câu cũng uy lực đặc biệt. Nhìn hai dòng chữ ngay hàng thẳng lối, câu trước, câu sau đều xuất phát từ một vị trí thẳng hàng, độ nghiêng, thẳng đều rất đồng bộ, hoàn toàn nói lên anh là người tuân thủ luật pháp, kỷ luật cao...Khoảng cách từng chữ lại đều nhau, rất chuẩn mực, lý giải anh có kỹ năng quan sát mọi thứ xung quanh và cả bản thân mình rất chuẩn xác, thấu đáo...
Đến đây thì Khả Vi dường như cũng biết thêm được một điều về Từ Trấn Khiêm, tâm lý của anh vô cùng thâm thúy, sắt thép, hoàn toàn không có khe hở...Hoặc giả đối với anh ta, phạm pháp cũng giống như chấp pháp, vốn là không có khoảng cách nào, cho nên tâm lý không có gì phải che giấu...
Cô thực sự nghi ngại anh. Dường như không có gì có thể giải nghĩa được con người này, vượt qua chân lý của tội phạm học thông thường...
Gấp lại tờ giấy, cũng là lúc hai vị bác sĩ Trương Nhã và Minh Đông đúng hẹn bước vào...
Trong lúc Trương Nhã cắt chỉ vết thương cho cô, Khả Vi xoay đầu nhìn đến Minh Đông đang đứng sau lưng mình, vui vẻ cất lời: "Nghe nói tầng này có một vườn hoa nhỏ, và một quán cafe có thể nhìn ra quang cảnh bên ngoài...anh có thể dắt em đi không?"
"......Em còn đang rất yếu..." Minh Đông có ý từ chối.
"Có anh bên cạnh sẽ không sao..."
".................."
"Là anh nợ em...đêm đó xém chút là đã hù em chết...so với việc cùng bệnh nhân đi dạo, thì rất là có y đức..."
Trương Nhã bật cười, mặc dù không biết giữa họ có việc gì, nhưng chiến lược nắm lấy tội lỗi, mạnh dạng đánh vào tâm lý của đối phương như thế này, thật sự rất là hiệu quả...
Minh Đông bây giờ đứng hình, một tầng xám đen xuất hiện trên mặt...Chợt nhận ra Khả Vi vô cùng lưu manh...Cũng chợt nhớ ra Trấn Khiêm cũng có lần thất thế với cô. Cô gái này vô cùng biết nói điều kiện...cộng hưởng với da mặt dày đúng thời điểm.
Minh Đông đành nghiến răng: "...Được....nhưng mà em phải xoá sổ nhé..." anh miễn cưỡng thỏa thuận.
"Nhất định!" Khả Vi nhoẻn miệng cười tinh nghịch.
***
Khả Vi cùng với Minh Đông ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong quán cafe. Xung quanh quán được bao phủ bởi một lớp kính cường lực. Bên ngoài phía cửa chính của quán là một vườn hoa nhỏ. Ánh nắng vào thời điểm gần trưa đặc biệt chói chang, xuyên qua lớp kính màu xanh trên mái hiên, truyền vào trong những đường ánh sáng hào quang rực rỡ.
Hai người ngồi cạnh cửa kính, Khả Vi nghiêng đầu nhìn xuống những con đường đô thị nhộn nhịp phía dưới, gần đó không xa là con sông Nội Hồ đượm vàng óng ánh.
Cảnh tượng thế này thật khó có được nếu cô đứng ở ban công biệt thự Khuyển Viên... Trong lòng đột ngột xuất hiện một loại cảm thụ nhịp sống bên ngoài kia đến kỳ lạ. Ly cafe cappuccino ấm nồng trong tay, mùi hương và quang cảnh thế này thật sự rất bình yên.
Khả Vi nhất thời không kiềm được sự tò mò trong lòng: "Có phải tiền viện phí ở đây...rất đắt hay không?"
Một lần nữa Minh Đông đứng hình...một bên mắt nhẹ nheo lại, anh mím môi, cố gắng không bật cười...
"Em...nói gì sai sao? Những người ở đây không quan ngại vệ sĩ. Chú trọng giữ khoảng cách, bảo vệ riêng tư của bệnh nhân...chưa kể phục vụ 5 sao..." Nâng ly cafe lên, uống vào một ngụm nhỏ, ánh mắt đánh nhanh qua phía góc bên kia quán..."Quý ông bệnh nhân đang ngồi đọc báo quốc tế kia, cũng có vệ sĩ riêng...Trên hành lang đến đây em đã thấy vài bảng thông cáo nhỏ trên tường là không được sử dụng điện thoại cá nhân, chụp ảnh hay quay phim..." Ánh mắt mang ý cười nhìn Minh Đông. "Viện phí cho những nhân vật phi thường ở một bệnh viện bất bình thường, thì không thể nào bình thường được..."
Minh Đông ý tứ nhìn sang góc bên kia, rất nhanh đã nhận ra ngài lãnh sự quán Anh Quốc..."Em không phải đang tiếc tiền cho Trấn Khiêm chứ?"
"..............."
Gật gù, thầm tán thưởng khả năng quan sát của Khả Vi, anh giải thích thêm: "...Chữ Từ trong tên của bệnh viện không đơn thuần là Từ của Từ - Ái...."
"..............."
"Là Từ của Từ gia...Từ Trấn Khiêm là cổ đông lớn." Nếu không thì anh ta cũng không độc chiếm hết cả dãy phòng bệnh những ngày qua. Là năm căn phòng bệnh VIP lận đó! Do you know?!
Minh Đông khổ sở thở dài một hơi.
"Anh ấy cũng có...hứng thú với nền y tế nước nhà sao?"