Cô Vợ Mất Trí Của Tổng Tài Độc Ác

Chương 30: Sự Dịu Dàng Của Lục Hào Kiện



Sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy thì sát bên vẫn không có ai, cũng chẳng có chút hơi ấm.

Có thể đêm qua anh không ngủ cạnh cô.

Tiếng mở cửa nhà tắm truyền đến tai cô, cô chán ghét không muốn nhìn thấy anh nên giả vờ ngủ tiếp

Anh đi tới gần giường ngủ, nhìn cô một lúc rồi mới lên tiếng

- " Hôm nay em không cần tới cửa hàng.

Tôi cho người xin phép thay em rồi.

Tôi biết em đang thức và nghe được lời tôi nói..."_ Lục Hào Kiện

Cô vẫn nhắm nghiền mắt nhưng không nhịn được lên tiếng

- " Cứ như thế biết bao giờ tôi mới đủ tiền trả anh...Biết bao giờ tôi mới thoát khỏi anh đây"_ Đường Nhã Tịnh nói đầy chua xót.

Sóng mũi của cô cũng nóng dần, cô bất lực với cuộc sống này quá rồi

- " Cả đời này chuyện của em và tôi chỉ có thể mình tôi quyết định "_ Lục Hào Kiện

Cô tiếp tục im lặng.

Biết sẽ không cãi gì được anh nên không nói gì nữa.

Cho đến khi anh ra khỏi phòng, tiếng cửa vừa đóng cô liền mở mắt ra.

Nước mắt cũng theo đó chảy ra.

Cô tự hỏi cuộc sống cô sẽ phải ngấm vào nước mắt cho đến kết thúc sao?

Đột ngột bụng dưới của cô đau âm ỉ.

Cô có linh cảm không tốt về chuyện này.

Một dòng chất lỏng ấm nóng đã rục rịch trong cơ thể cô để ra ngoài.

Cô hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cố gắng bước xuống giường để vào nhà tắm là VSCN.

Bình thường đến ngày này cô đã đau đến chết đi sống lại, đứng cũng không thể thẳng được.

Chỉ cần cô đứng quá thẳng sẽ bị thắt bụng và ngã quỵ xuống nên cô chỉ dám đi lom khom, cũng hên nó đến đúng ngày cô được nghỉ ở nhà.

Chỉ là cô đang cảm người đã nóng và khó chịu rồi giờ còn thế này cô e là khó chịu đựng được

Cô đi từ tốn nhẹ nhàng xuống dưới nhà.

Cứ nghĩ anh đã ra khỏi rồi vì thường anh từ nhà tắm đi ra có nghĩa là anh đã thay xong tây trang và đến công ty.

Nhưng nào ngờ cảnh tượng cô nhìn thấy là anh và Cố Giai Thụy đang ngồi vắt chéo chân ở sofa phòng khách vừa xem tivi vừa nói chuyện.

Hơn nữa anh lại mặc đồ ở nhà, đã 9h hơn rồi mà anh vẫn chưa đến công ty, thường ngày chỉ 8h sáng anh đã đi rồi.

Điều này càng làm cô lo anh sẽ ở nhà, cô bị thế này mà để anh thấy thì mặt mũi để đâu, cô và anh chung sống chỉ gần 1 tháng nên ngại là chuyện bình thường

- " Tịnh nhi em dậy rồi à? "_ Cố Giai Thụy

Tiếng nói của Cố Giai Thụy thức tỉnh cô.

Cô cười nhẹ khẽ gật đầu rồi đi xuống cầu thang.

Dáng cô khom khom kì là khiến Lục Hào Kiện liền để ý và lên tiếng

- " Hôm nay em đi dáng gì kì vậy? "_ Lục Hào Kiện

Cô nghe vậy liền giật mình.

Coi như xong!!!!

- " Tôi bình thường mà "_ Cô nói dứt câu thì liền thẳng người chứng minh cho anh thấy nhưng không ngờ bụng cô thắt đau một đường dọc từ bụng xuống dưới làm cô ngã quỵ ngay lập tức

- " Tịnh Nhi!!!!"_ Cả Lục Hào Kiện và Cố Giai Thụy cùng gọi cô

Thấy cô ngã anh và Cố Giai Thụy thật sự bất ngờ.

Cả hai cùng chạy lại

- " Sao vậy?"_ Lục Hào Kiện

- " Em có sao không Tịnh nhi"_ Cố Giai Thụy

Cô nhăn mặt đau đớn.

Lục Hào Kiện không nói gì nữa dứt khoát bế cô lên rồi đi thẳng lên phòng.

Đặt cô lên giường nhìn cô chằm chằm

- " Tên Nam Cung Di cho em uống thuốc có vấn đề gì sao? Tôi tìm hắn để nói rõ"_ Lục Hào Kiện

Cô định giấu đến cùng nhưng khi thấy anh lấy di động từ túi quần ra thì toang.

Liền buộc miệng nói ra tất cả

- " Tôi đến chu kì kinh nguyệt "_ Đường Nhã Tịnh

Hành động của Lục Hào Kiện liền dừng lại tiếp tục nhìn cô

- " Kinh nguyệt là cái gì? À không tôi biết rồi"_ Lục Hào Kiện

Tự nhận thấy mình hỏi một thứ ngu nên mặt anh đen xì.

Anh nhẹ nhàng ngồi lên giường cạnh cô

- " Thế cô còn đau bụng nhiều không?"_ Lục Hào Kiện

- " Nhiều!!!"_ Đường Nhã Tịnh

Câu hỏi của anh làm cô bất ngờ, nghe có vẻ đơn giản nhưng lại thể hiện anh có hiểu về chuyện này.

Anh rời giường đi xuống nhà dưới.

Được một lúc sau thì mang một khay đồ lên đặt trước mặt cô.

Trên khay có cháo hàu, túi nước ấm, một hộp chocolate, một bát nước đường đỏ

- " Lấy túi chườm vào bụng đi.

Ăn cháo rồi uống nước đường đỏ.

Còn chocolate thì để trên tủ đầu giường khi nào đau bụng thì ăn một ít sẽ giảm cơn đau "_ Lục Hào Kiện

- " Cảm ơn "_ Đường Nhã Tịnh

- " Nếu thấy thuốc của Nam Cung Di hiệu quả thì ăn xong uống thuốc vào cho nhanh khỏi bệnh.

Tôi sang phòng làm việc cần gì nhắn tin "_ Lục Hào Kiện

Nói hết câu thì anh lập tức ra ngoài.

Suốt ngày hôm đó anh đều đặn mang bữa ăn lên cho cô.

Tối ngủ cũng mang túi ấm lên cho cô chườm bụng, kê gối cho cô nằm một cách thoải mái nhất.

Hôm nay anh không giống như mọi khi, điều này làm cô có chút mềm lòng và quên đi bản chất thường ngày của anh, quên đi những chuyện vừa xảy ra