Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 115



Chương 115: Bị tiết lộ

“Tổng giám đốc Hoắc, người… tìm được người rồi.”

Triệu Khôi Vĩ thở hổn hển, mang một nhân viên đang ôm một thùng dụng cụ sửa chữa chạy tới.

Bây giờ đang là lúc thi đấu, vô cùng hỗn loạn, rất nhiều người cũng không tìm được, anh ấy tìm nửa ngày, mới tìm được nhân viên sửa chữa đến đây.

Mang theo công cụ chuyên nghiệp, khóa rất nhanh đã bị cạy ra.

Hoắc Tùng Quân là người vọt vào trước tiên, dưới ánh đèn mờ tối, anh thấy Bạch Hoài An đang ôm đầu gối ngồi dưới đất.

Anh vội vàng đem cả người cô ôm vào trong ngực, vỗ bả vai cô, giống như là dỗ trẻ con vậy, anh vỗ về: “Không sao, Hoài An ngoan, không sao đâu.”

Bạch Hoài An vùi đầu vào lồng ngực ấm áp quen thuộc, nước mắt vẫn không ngừng rơi, ngón tay nắm chặt áo phía sau lưng của Hoắc Tùng Quân sau lưng.

Cô đem nước mắt trên mặt lau hết lên trên y phục sạch sẽ của anh, ngẩng đầu lên vẫn là cái vẻ kiên cường đánh không chết Bạch Hoài An đó.

“Chúng ta mau đi qua đi, sắp đến lượt em thi rồi. Nếu tiếp tục chậm trễ, sợ rằng tổng giám đốc Trần sẽ lo lắng gần chết”

Lúc này Hoắc Tùng Quân mới nhớ tới, còn có một Trần Thanh Minh đang làm việc cũng đang chờ tin tức, anh một lòng lo lắng cho thân thể Hoài An, quên mất đem tin tức đã tìm được Hoài An nói cho anh ta biết.

Anh sờ mũi mình một cái, không có lên tiếng, dè dặt đỡ Hoài An từ đây đi đến phía sau sân khấu.

An Bích Hà ngồi ở phòng làm việc của Ngô Giai Như, Ngô Vân, nhìn hậu trường nhiều người bận rộn tới tới lui lui, tâm tình cô ta âm thầm thoải mái, vô cùng đắc ý Bây giờ đã là tới lượt thí sinh số 37 trình bày tác phẩm, cũng rất nhanh sẽ đến lượt Bạch Hoài An. Nếu như cô ta không thể xuất hiện, xem như có hoàn thành hết tất cả, cũng sẽ bị loại khỏi ván đấu này.

Như vậy phần thắng của Ngô Giai Như và Ngô Vân lại tăng thêm một bậc.

Bạch Hoài An nếu không thắng được cuộc thi đấu này, để xem sau này cô ta còn dám hay không ở trước mặt mình ra vẻ mua vẽ ra oai, miệng lưỡi bén nhọn nữa.

Cô ta nhàn nhã uống một hớp cà phê, ánh mắt tùy ý liếc xung quanh, đột nhiên cô ta nhìn thấy trong ngực Hoắc Tùng Quân đang ôm một người, đang đi về hướng nơi này.

Cả người An Bích Hà đều ngơ ra, gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ trong ngực anh.

Cô ta không nhìn lầm, trong ngực Hoắc Tùng Quân chính là Bạch Hoài An.

Làm sao có thể?

Bạch Hoài An không phải đã bị nhốt lại rồi sao?

Hai phế vật kia không phải đã một mực thề với cô ta, sẽ không có người nào tìm được Bạch Hoài An sao?

Đây là đã xảy ra chuyện gì, Hoắc Tùng Quân sao lại tìm được Bạch Hoài An chứ?

Bàn tay đang nắm ly cà phê của An Bích Hà cũng đang phát run.

Bạch Hoài An vừa vặn đi ngang qua bên cạnh cô ta, nhàn nhạt nhìn cô ta một cái: “Nhìn bộ dạng của cô An bây giờ có vẻ như là rất kinh ngạc khi nhìn thấy tôi ở đây nhỉ?”

An Bích Hà chợt kịp phản ứng lại, nắm tay liền nắm lại thật chặt, móng tay dài của cô ta ghim vào trong da thịt, đâm rất sâu cũng đủ đau, mới để cho căng thẳng trên người cô ta nhạt hơn đi rất nhiều.

“Chuyện này, nhìn thấy cô thì có cái gì tốt mà kinh ngạc, tôi không phải không biết hôm nay cô cũng tham gia thi đấu”.

Cô ta vừa nói, mỗi cô ta miễn cường cười, nhưng làm sao cũng không cười nổi.

Còn hai người nữa, lập tức sẽ đến lượt của Bạch Hoài An, làm sao lúc này cô ta đã trở lại, tại sao cô ta may mắn như vậy chứ?

Thật là quá khinh người.

Bạch Hoài An lạnh lùng cười một tiếng: “Cô An cũng không cần cười, quá khó coi rồi. Không phải là cô rất hy vọng tôi hoàn thành xong nhưng vẫn bị loại I, hôm nay tôi muốn cho cô nhìn tận mắt, tôi là làm sao vượt qua, không chừng tới lúc đó cô phải trợn to mắt của cô mà xem đấy”

Nói xong cô liền cầm lấy tay Hoắc Tùng Quân, vẻ mặt khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo rời đi.

An Bích Hà giận đến cả người phát run, cà phê trong tay tràn ra, dính vào lòng bàn tay cô ta, vì nóng nên theo bản năng cô ta liền buông, ly cà phê rơi trên mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh vụn, màu đen của cà phê cũng tràn ra đầy đất.

“Làm gì vậy trời, sao mà vô ý thức vậy?”

“Chờ một lúc nữa còn phải từ nơi này đi qua, quần áo chúng ta cũng đều là kéo lê trên đất hết”

“Có tâm một chút được hay không? Lớn như vậy rồi, làm sao mà đến ly cà phê cũng cầm không được, tuổi còn trẻ mắc chứng ngốc nghếch của người già sao?”

Bên cạnh truyền tới hàng loạt âm than than phiền, chỉ trích.

Ánh mắt âm u của An Bích Hà liếc nhìn sang, rất nhanh những người đó liền ngượng ngùng mà ngừng nói.

Nhân viên làm việc vội vàng chạy tới, đem sàn nhà dọn dẹp sạch sẽ.

An Bích Hà ngồi tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu, trong mắt tất cả đều là u ám.

Chưa xong đầu, Bạch Hoài An có thật sự cho là chỉ có những thứ này thôi sao?

Cô ta còn có một món quá to lớn muốn tặng cho Bạch Hoài An nữa đấy, hy vọng sau khi cô nhìn thấy vẫn có thể chịu nổi.

Cô ta “hắc hắc” cười hai tiếng ghê rợn.

Ngô Giai Như đúng dịp thấy, nhướng mày một cái, luôn cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.

Bạch Hoài An trở lại phòng làm việc, Trần Thanh Minh đi tới đi lui trong phòng, không ngừng nhìn quanh ở cửa.

Thấy Bạch Hoài An được Hoắc Tùng Quân dìu trở về, cả người cũng lộ ra vui sướng: “Cô, Hoài An, cô trở lại rồi à?”

“Ừ, tôi trở lại rồi, thật may vẫn còn kịp lúc.” Bạch Hoài An nhìn về phía anh ta, cười một tiếng.

Hoắc Tùng Quân mặt đầy lo âu, nhìn vết thương sau gáy của cô một chút: “Vết thương của em có sao không?”

“Không sao đâu, đã băng bó lại rồi, tạm thời không có vấn đề gì. Em chỉ cần chờ sau khi người mẫu biểu diễn xong, em sẽ trình bày một chút về ý tưởng thiết kế của mình như vậy là xong rồi, cũng không mất bao nhiêu thời gian.”

Trần Thanh Minh lúc này mới chú ý tới vết thương được báng bó lại say gáy của Bạch Hoài An, sửng sốt một chút: “Cô bị thương à?”

“Tổng giám đốc Trần, anh không cần lo lắng, tôi không có chuyện gì, lần thi đấu này nhất định tôi phải vượt qua”

Bạch Hoài An trấn an một câu, trên mặt tràn đầy kiên định: “Người mẫu đầu, chuẩn bị xong chưa, bây giờ là số 38, lập tức sẽ đến lượt chúng ta rồi.”

“Quần áo đã thay xong, có thể lên sân khấu bất cứ lúc nào” Trần Thanh Minh vội vàng nói.

Bạch Hoài An nhìn những người mẫu đã thay xong quần áo, cô hài lòng gật đầu một cái: “Thật may là có anh ở chỗ này”

“Cái này có là gì so với cô còn bị thương đâu.”

Trần Thanh Minh trên mặt tràn đầy áy náy: “Nếu như lúc ấy tôi phát hiện người kia có vấn đề là tốt rồi.”

“Tổng giám đốc Trần, không nên nói như vậy, lúc ấy ngay cả chính tôi cũng không phát hiện ra người kia có vấn đề, thì anh làm sao có thể nhìn ra được chứ.”

Lúc này Trần Thanh Minh mới không lên tiếng nữa, nhưng trong lòng âm thầm thề rằng, sau khi trở về công ty, nhất định phải bồi thường thật tốt một chút cho Hoài An.

Ba người nhìn nhà thiết kế số 38 biểu diễn xong, đã bắt đầu để cho người mẫu chuẩn bị.

Bạch Hoài An lấy lại tinh thần chuyên chú điều chỉnh những chi tiết nhỏ của các bộ quần áo trên người các người mẫu.

Lúc này, Hoắc Tùng Quân nhìn chằm chằm màn ảnh, đột nhiên sững sờ một chút, anh bắt lấy cánh tay Bạch Hoài An, kéo cô tới: “Hoài An, em nhìn đi, quần áo của số 39 có phải rất giống những bộ quần áo mà em chuẩn bị trình diễn không?”

Bạch Hoài An ngẩng đầu nhìn lên, cả người đều ngơ ra.

Nào chỉ là giống nhau thôi, dường như là giống nhau như đúc, trừ một ít chi tiết nhỏ được thay đổi, trừ cái này ra, cùng quần áo trên những người mẫu đang đứng trong phòng làm việc này chính là giống nhau như đúc.

Thiết kế của cô đã bị sao chép lại.

Trần Thanh Minh cũng nhìn thấy chuyện này, não anh ta trống rỗng, ngược lại hít một hơi, nhìn Bạch Hoài An một cái với vẻ mặt không thể tin được: “Hoài An, chuyện cô lo lắng đã xảy ra”.

Các người mẫu bàn luận sôi nổi, hiện tại xuất hiện chuyện như vậy, nếu như trong lúc nhất thời tra không ra ai là người sao chép lại, Bạch Hoài An và nhà thiết kế số 39 đều có thể không cách nào được tiếp tục thi đấu.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Ánh mắt Bạch Hoài An tràn đầy tỉnh táo, nhìn Trần Thanh Minh nói: “Tổng giám đốc Trần, đem những thứ chúng ta đã chuẩn bị lấy ra đi.”

Trần Thanh Minh vội vàng kéo ra một cái rương lớn khác ra, mở ra, bên trong đầy ắp lại là năm bộ quần áo và trang sức.

“Đem quần áo trên người mọi người đổi lại, mặc cái này.”

Bạch Hoài An và Trần Thanh Minh luống cuống tay chân giúp người mẫu thay đổi quần áo, toàn bộ người trong phòng làm việc cũng thở phào nhẹ nhõm.

“May là cô nghĩ chu toàn, thật may là tôi nghe lời cô, chúng ta đã kịp chuẩn bị cùng lúc.”

Trần Thanh Minh vừa giúp những người mẫu điều chỉnh quần áo, vừa nói với Bạch Hoài An Bạch Hoài An nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Tổng giám đốc Trần, trước tiên anh đừng cao hứng quá sớm, bây giờ đã chắc chắn bản thảo thiết kế của chúng ta bị lộ ra bên ngoài. Bản thảo thiết kế của tôi, trừ tôi ra thì chỉ có anh xem. Tôi thì chắc chắn là không có vấn đề, bản thảo thiết kế là từ trong tay anh bị tiết lộ ra ngoài, anh phải phụ trách điều tra một chút, xem xem là ai trộm bản thảo thiết kế, nội gián trong công ty là ai”

Cô không nói ra tên của Phương Ly, nhưng Trần Thanh Minh cũng không phải kẻ ngu, thoảng nghĩ lại một chút những chuyện xảy ra sau khi anh ta cầm bản thảo thiết kế, lập tức liền xác nhận là Phương Ly.

Sắc mặt anh ta lạnh hẳn đi, đường nét anh tuấn dịu dàng trên mặt, trước sau vẫn không có một nụ cười.

Trần Thanh Minh đối với bộ phận thiết kế thật sự là dốc hết tâm huyết vào đó, nhưng bây giờ Phương Ly lại phản bội công ty, làm sao anh ta có thể không tức giận.

Hai người bận bịu sửa sang lại quần áo, ai cũng không có chú ý tới, Hoắc Tùng Quân lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc.