Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 128



Chương 128: Cô là ai

Ông An tát một cái, đang chuẩn bị chỉ vào An Bích Hà trách mắng, kết quả thấy An Bích Hà ngã trên mặt đất bất động.

Lúc đầu còn cho rằng cô ta giả vờ, không kiên nhẫn đẩy cô ta một cái.

“An Bích Hà, mày đứng dậy cho tao, đừng cho rằng mày giả vờ ngất thì tao sẽ tha cho mày. Mày khiến nhà họ An tổn thất lớn như vậy, tao nhất định phải dạy dỗ mày cho cẩn thận”.

Ông ta đẩy mấy lần, An Bích Hà vẫn không hề động đậy, ánh mắt ông An hoảng loạn.

Đúng lúc này mẹ An trở về, nhìn thấy con gái ngã trên đất, trên mặt đất tràn đầy mảnh vỡ, phòng khách ngổn ngang. Điên cuồng chạy đến, ôm An Bích Hà vào trong lòng, tức giận nhìn lão An: “An Vũ Khang, ông làm gì với Bích Hà vậy?”

“Tôi… tôi còn có thể làm gì nữa chứ, tôi chẳng qua chỉ đánh nó một cái, ai biết nó trực tiếp ngã xuống đất. Tôi còn cho rằng, còn cho rằng.”

Ông An vội vàng giải thích, thấy mũi An Bích Hà còn chảy máu, sắc mặt thay đổi: “Bây giờ không phải lúc nói nhưng cái này, tình hình của Bích Hà có chút nghiêm trọng, mau gọi 115”

Mẹ An cúi đầu nhìn, nhất thời lo lắng: “Bích Hà… Bích Hà của chúng ta bị làm sao thế này?”

Rõ ràng hơn một năm nay, đều điều chỉnh thân thể cho Bích Hà, bác sĩ đều nói tình hình sức khỏe của con bé đã tốt hơn rất nhiều rồi, giống như người bình thường, tại sao đột nhiên lại yếu ớt như vậy?

Xe cấp cứu nhanh chóng đến nơi, An Bích Hà bị đưa đi cấp cứu.

Mẹ An đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, tràn đầy lo lắng, ánh mắt đỏ hồn, tức giận trừng ông An: “Ông thật sự chỉ đánh con bé một cái thôi sao?”

“Tôi lừa bà làm gì chứ? An Bích Hà cũng là con gái ruột của tôi, tôi cưng chiều nó bao nhiêu năm nay, sao có thể tàn nhẫn đánh nó chứ?”

Ông An sốt ruột giải thích mấy câu, quả thật ông ta không ra tay nặng, nhưng An Bích Hà lại trở thành dáng vẻ thể này.

“Vậy những mảnh vỡ trên sàn thì giải thích thế nào?” Mẹ An nghi hoặc hải Ông An nhìn mình vẫn còn đang bị nghi ngờ, tức giận nói: “Đó là An Bích Hà đập vỡ”

Nói đến đây, nghĩ đến những tình huống của An Thị, nỗi tức giận trong lòng lại càng dâng trào.

“Nó vẫn còn mặt mũi đập đồ đạc nữa sao? Tôi giao Khinh Hà cho nó quản lý, nó thì hay rồi, không chỉ khiến cho nhãn hiệu bị tẩy chay trên mạng, còn liên lụy đến những sản nghiệp khác của An Thị. Bà có biết trong một ngày ngắn ngủi, chúng ta đã tổn thất bao nhiêu không?”

Ông An nói, ánh mắt tức giận đến đỏ bừng: “Hoắc Tùng Quân còn chưa động tay với chúng ta, An Thị chúng ta đã tự bị hủy hoại trong tay An Bích Hà rồi. Bà nói xem có mỉa mai không?”

Ông ta tức giận nói, khiến mẹ An cũng không dám xen miệng vào.

Xem ra lần này chuyện mà An Bích Hà làm, thật sự có chút quá đáng rồi, khiến bố con bé tức giận như vậy.

Ông An tức giận mắng mấy câu, thấy mẹ An không nói gì, nhìn đèn phòng phẫu thuật sáng lên, cuối cùng vẫn im miệng.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ đi ra ngoài. Mẹ An vội vàng lao đến hỏi: “Bác sĩ, chúng tôi, con nhà chúng tôi thế nào rồi?” “Đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi”

Bác sĩ nói xong câu này, trái tim mẹ An thả lỏng, có điều vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, bác sĩ lại nói: “Có điều tôi khuyên hai người lát nữa đi bệnh nhân đi kiểm tra toàn diện một chút. Vừa rồi khi cấp cứu, thấy thân thể của cô ấy hình như quá yếu”

“Chuyện này, chuyện này làm sao có thể?” Mẹ An vô thức trả lời, vừa nói xong, thì nhớ lại mấy ngày trước, An Bích Hà nói thân thể mình không thoải mái, gầy đi, còn rụng tóc, làn da xấu đi, đột nhiên tim đập nhanh, “Được, chúng tôi, chúng tôi lập tức đi kiểm tra”.

Ông An nghe thấy câu này, lông mày cũng cau lại, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng.

Dù sao An Bích Hà có làm cái gì thì cũng là con gái mà ông ta yêu quý bao nhiêu năm nay, không thể trơ mắt nhìn cô ta xảy ra chuyện được.

Hai bọn họ vội vàng, làm một loạt kiểm tra cho An Bích Hà, sau khi thấy kết quả, bọn họ đều ngẩn ra.

An Bích Hà từ trong hôn mê tỉnh lại, đôi mắt mờ sương, nhìn cảnh vật trước mắt vô cùng khó khăn, đầu cũng rất đau, mặt cũng rất đau.

Trong đầu cô ta có cảnh tượng cuối cùng, là bố cô ta tức giận chạy về phía cô ta, tát cho cô ta một cái, những thứ còn lại đều quên hết rồi.

“Bích Hà, con tỉnh rồi.”

Mẹ An đem cháo đi vào, thấy An Bích Hà đang mở mắt, quan tâm hỏi: “Nói cho mẹ biết, có chỗ nào không thoải mái không?”

An Bích Hà đỡ trán, cảm thấy đầu óc choáng váng: “Đau đầu, cơ thể không còn sức lực, chỗ nào cũng đều không thoải mái. Mẹ ơi, con khó chịu lắm”.

Vừa nói xong những lời này, mắt mẹ An đỏ hoe.

An Bích Hà nâng mắt lên, nhìn thấy hốc mắt bà ta đỏ hoa, trong lòng thắt lại, đột nhiên có một loại dự cám không lành. “Mẹ, mẹ, mấy ngày trước con cảm thấy không thoải mái, con phải kiểm tra một chút, làm xét nghiệm toàn thân”.

Giọng nói vừa rơi xuống, mẹ An đỡ cô ta nằm xuống, đắp chăn cho cô ta, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên nụ cười: “Bích Hà, vừa rồi khi con còn đang hôn mê, mẹ và bố con đã đưa con đi kiểm tra rồi”

An Bích Hà nhìn chằm chằm bà ta, giọng nói khàn đặc: “Cơ thể con có vấn đề gì không? Mẹ nói cho con biết đi”

Mẹ An thấy dáng vẻ này của cô ta, vội vàng an ủi: “Yên tâm, con chỉ là chỉ là cơ thể yếu ớt một chút, không có vấn đề gì lớn. Chỉ cần nghỉ ngơ cẩn thận, bồi bổ thân thể nhiều hơn một chút, thì sẽ khỏe thôi”

“Thật sao?” Mắt An Bích Hà sáng lên.

“Tất nhiên, sao mẹ có thể lừa con được chứ?”

Mẹ An không đành lòng nhìn nữa, lấy cớ lấy đồ tránh né ánh mắt của An Bích Hà.

Bà ta mở cháo mình mang đến ra, đợi khi nhiệt độ giảm xuống thì đút cho An Bích Hà từng chút một.

An Bích Hà nghe thấy bà ta nói sức khỏe mình không có vấn đề gì, ăn cháo mẹ An đưa đến, sau đó nhìn ra sau mẹ An: “Bố đầu rồi?”

“Ông ấy, ông ấy đang làm thủ tục nhập viện cho con, con ở trong bệnh viện hai ngày, đợi cơ thể khỏe hơn một chút thì về nhà”

An Bích Hà không nghi ngờ gì, gật đầu, vô cùng áy náy rũ mắt: “Con đã phụ lòng tin mà bố dành cho con. Bố giao Khinh Hà cho con, bị con làm hỏng, nhà thiết kế mà con tìm đến còn thua thi đấu, con mang lại danh tiếng xấu cho An Thị, con có lỗi với bố”

Mẹ An nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đau lòng của cô, vội vàng nói: “Không sao, không phải chỉ là một cuộc thi đấu thôi sao. Lần này, mặc dù gây ra một chút chuyện lớn, nhưng bố con Mẫn xử lý được, nhà họ An chúng ta ở thành phố An Lạc lâu như vậy, cũng không phải chỉ ở không, con không cần phải lo lắng”

An Bích Hà nghe thấy vậy, gật đầu, trong lòng thở phào, đột nhiên có chút may mắn vì mình đã ngất kịp lúc. Ông An thấy cơ thể mình yếu ớt, chắc sẽ không trách mình nữa.

“Bích Hà, con nghỉ ngơi trước đi, mẹ đi vất ít đồ”

Mẹ An cầm túi lên, nói với An Bích Hà.

An Bích Hà gật đầu, nhắm mắt, bởi vì đầu đặc biệt mệt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mẹ An nhìn thấy An Bích Hà ngủ, thở dĩa, ra khỏi phòng bệnh.

Ông An đang đứng ở cửa phòng bệnh, cau mày: “Nó ngủ rồi sao?”

Mẹ An nói, lo lắng nhìn lão An: “Tình hình sức khỏe của Bích Hà, chúng ta không được nói trước mặt con bé, không thể để nó biết được”

Ông An nghe thấy vậy thì cau mày: “Nhưng chuyện này sớm muộn gì nó cũng sẽ biết thôi.”

“Không đầu, sẽ không biết đâu, sau này đến bệnh viện kiểm tra, tôi sẽ đi cùng nó, tuyệt đối sẽ hông để nó biết”

Vẻ mặt mẹ An điên cuồng, nhìn chằm chằm lão An: “Chỉ cần ông không nói, tôi không nói, con bé nhất định sẽ không thể biết được.”

Ông An nhìn gương mặt méo mó của bà ta, cuối cùng vẫn gật đầu, khi chưa gật đầu, ánh mắt có chút phức tạp, mang theo trầm tư.

Trầm tư một lúc, cuối cùng vẫn quyết định.

Sau khi hai người rời đi, phòng bệnh trở lên yên tĩnh, bởi vì không có người canh gác, một bóng người âm thầm lẻn vào, đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa vang nhẹ lên khiến An Bích Hà nhíu mày, vẻ mặt có chút yếu ớt, nghe không ra tiếng động này, cho rằng là mẹ An đi vào, khó chịu mở mắt, kết quả nhìn thấy một gương mặt xa lạ.

Cô ta kêu lên một tiếng, dường như vội vàng bò dậy, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

Người phụ nữ này có gương mặt thanh tú, làn da trắng nõn, dáng người ưa nhìn, ăn mặt cao quý, có thể nhìn thấy gia cảnh không bình thường, nhưng trên mặt lại có một vết sẹo cũ kéo dài, ngang mặt, vừa nhìn qua đã có chút đáng sợ.

“Cô…cô là ai? Đến phòng bệnh của tôi làm gì?”

Cả người Bạch Hoài An đều có lại trong chăn, cơ thể dán chặt vào tường, sắc mặt tái nhợt, bởi vì gầy gò, cằm đặc biệt nhọn, cả gương mặt gầy đến nỗi có chút thoát khỏi hình dạng, sắc mặt đặc biệt kém.

Lưu Lệ Viện nghe thấy An Bích Hà nói như vậy, cười mỉa mai: “Xem ra cô ăn quá nhiều chuyện nên quên mất rồi, làm ra chuyện tàn nhẫn với tôi như vậy, vậy mà đến cả tên tôi cũng không nhớ”