Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 147



Chương 147: Đừng để bị phát hiện

Sau khi vất vả băng bó tốt lại miệng vết thương, Hoắc Tùng Quân không làm gì tiếp theo, nhưng trên trán Bạch Hoài An lại bắt đầu đổ mồ hôi.

“Cuối cùng cũng xong, hai ngày này không nên đụng vào nước, biết chưa?”

Cô vừa ngẩng đầu, thấy Hoắc Tùng Quân nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt nóng rực, cô bất giác sửng sốt một chút, hỏi: “Có phải miệng vết thương còn đau phải không?”

“Ừm.”

Hoắc Tùng Quân hoàn toàn thản nhiên thừa nhận: “Vừa rồi còn chưa cảm thấy đau, sau khi dùng thuốc, đã đau hơn trước đây rất nhiều”

Bạch Hoài An cau mày: “Cồn kích thích đến miệng vết thương sẽ có chút đau, nhưng hiện tại em không có thuốc nào khác nữa, anh cố gắng chịu đựng một lúc, chút nữa sẽ lại ổn thôi. Chúng ta nói chuyện, chuyển sự chú ý đi sẽ không còn đau nữa.”

Hoắc Tùng Quân nhịn cười, dùng một tay khác còn lành lặn, kéo cô về phía mình, để cô ngồi lên đùi anh.

Thấy Bạch Hoài An mất tự nhiên giãy giụa hai lần, anh thấp giọng khàn khàn nói: “Em đừng động đậy linh tinh, vết thương trên tay anh, em vừa mới băng bó thôi đấy, nếu lỡ động vào, có thể lại phải bằng bó thêm lần nữa”

Lúc này Bạch Hoài An mới không nhúc nhích nữa, đỏ mặt liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh đang làm gì vậy? Em cảnh cáo anh, đừng làm gì xằng bậy, hiện tại không thể tắm rửa, Minh Nguyệt sẽ phát hiện Hoắc Tùng Quân nhớ lại lần trước hai người suýt chút nữa làm chuyện ấy, yết hầu anh giật giật : “Bảo bối, em nghĩ nhiều rồi, lần này anh thật sự không có ý gì khác. Chỉ là chợt nghĩ ra một phương pháp tốt để giảm đau, so với việc nói chuyện đi rời đi sự chú ý thì nó hiệu quả hơn nhiều.”

“Phương pháp gì?” Bạch Hoài An tò mò nhìn anh.

Rõ ràng hai người đã kết hôn, chuyện nên làm cũng đều đã làm, nhưng ánh mắt của cô vẫn ngây thơ như vậy, thuần khiết, trong sáng làm cho Hoắc Tùng Quân kiềm chế không được mà muốn cho đôi mắt ấy nhuộm một màu sắc khác.

Hô hấp của anh có chút dồn dập, đôi tay thon dài nhẹ nhàng luồn vào tóc cô, sau đấy trực tiếp chiếm lấy đôi môi mỏng kia của cô.

Bạch Hoài An đột nhiên bị anh hôn bất ngờ nên không tránh khỏi hoảng sợ, ánh mắt bỗng trừng lớn, nức nở chuẩn bị cự tuyệt, nhưng Hoắc Tùng Quân đã nhanh chóng ôm chặt lấy eo cô, mơ hồ nói vào bên tai cô: “Đừng làm ồn, bạn cùng phòng em sẽ nghe thấy, vừa rồi em vẫn chưa khóa cửa phòng, lỡ như cô ấy đột ngột xông vào đây.”

Hoắc Tùng Quân còn chưa nói hết câu, nhưng cũng đủ làm cho Bạch Hoài An hết khả năng chống cự.

Cô vừa bị anh giữ lại hôn nhẹ nhàng, vừa lo lắng nhìn về phía cửa, chỉ sợ Sở Minh Nguyệt nghe được tiếng động sẽ mở cửa đi vào đột ngột.

Hoắc Tùng Quân vừa hôn cô, vừa chú ý đến dáng vẻ của cô, thấy cô không khác gì một con thỏ nhỏ sợ hãi, rốt cuộc vẫn là không đành lòng, nên buông cô ra.

Anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau qua đôi môi đỏ mọng của cô, nhỏ giọng nói: “Lần này anh tha cho em”

Bạch Hoài An liếc mắt nhìn anh một cái, mở miệng thì thầm hai câu: “Em không nên dẫn sói về nhà, buồn một nỗi là em đã quên mất anh là sói”

Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô, dựa vào cổ cô, thấp giọng, cười nói: “Lần sau sẽ không đột ngột như vậy nữa.”

Vậy là nụ hôn tiếp theo, nhà tiên tri sẽ báo cho cô biết.

“Trời cũng không còn sớm, ngày mai em còn phải đi làm, anh nên nhanh về đi.” Bạch Hoài An bắt đầu đuổi người, Hoắc Tùng Quân cũng không muốn phá rối giấc ngủ của cô nên giả vờ phối hợp bị cô đẩy ra khỏi cửa.

“Vậy anh đi trước đây,em về ngủ đi, kéo rèm cửa lại, đắp chăn bông, đừng để bị cảm lạnh” Hoắc Tùng Quân nhẹ giọng dặn dò cô một tiếng, sau đấy xoay người hướng về phía thang máy.

Dáng người anh gầy cao ngạo, nhưng nhìn lại có chút đáng thương.

Bạch Hoài An lập tức mềm lòng, tiến lên kéo tay anh, bất ngờ làm anh xoay người lại, sau đó nhanh chóng kiễng chân đặt lên má anh một nụ hôn, tiếp theo cô nhanh như chớp chạy về phòng.

Hoắc Tùng Quân tự lấy tay sờ sờ má, nơi cô vừa đặt lên một nụ hôn, cúi đầu cười thích thú, khuôn mặt lạnh lùng của anh được ánh trăng chiếu sáng, nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng không thể giấu nổi.

Bạch Hoài An đóng cửa lại, dựa người vào cửa mà tim đập thình thịch. Mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đấy, bỗng nhiên đèn phòng khách bị bật lên.

Cô hoảng sợ, vừa ngẩng đầu, đã thấy Sở Minh Nguyệt đứng tựa ở cửa, vẻ mặt mơ hồ nở một nụ cười.

“Cậu, sao giờ này cậu vẫn chưa ngủ?” Bạch Hoài An vuốt tóc, vẻ mặt xấu hổ hỏi han.

Sở Minh Nguyệt cúi đầu nở một nụ cười như không cười: “Câu này phải để tớ hỏi cậu, nửa đêm rồi cậu không ngủ, đứng ở cửa làm gì?”

“Tớ… tớ..”

Bạch Hoài An vắt hết óc, cuối cùng nói ra hai chữ: “Mộng du”

“Thật?”

Đến lúc này, Sở Minh Nguyệt không thể giấu được ý cười trên mặt nữa, nhìn bộ dạng ngây thơ, ngốc nghếch của cô, cô ấy tiến lại nhíu mày: “Tớ và cậu quen nhau nhiều năm như vậy, sao tớ lại không biết cậu còn có cả thói quen mộng du nữa nhỉ?”

“À, thỉnh thoảng… thỉnh thoảng mới bị mộng du”.

Lời còn chưa nói xong, đôi má mềm mại của cô đã bị Sở Minh Nguyệt véo một cái: “Đứa trẻ ngoan không được nói dối.”

Bạch Hoài An nhìn thấy cô ấy với nụ cười trên khuôn mặt, lúc này cô mới hiểu, hành vi vừa rồi của mình đã bị cô ấy nhìn thấy, liền nhìn cô ấy cười một cách ngại ngùng: “Minh Nguyệt, cậu biết từ bao giờ vậy?”

Cô cứ nghĩ vừa rồi cô và Hoắc Tùng Quân đã rất cẩn thận, toàn bộ quá trình không để phát ra một âm thanh gì đặc biệt, Sở Minh Nguyệt đang ngủ chắc hẳn sẽ không nghe thấy đâu.

Sở Minh Nguyệt lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết: “Cửa phòng cậu không đóng”

Bùm một cái, Bạch Hoài An mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Vậy… vậy cậu… cậu… cậu có nghe được tiếng gì không nên nghe không?” Vừa rồi cô và Hoắc Tùng Quân làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế, chẳng lẽ thật sự đã bị Sở Minh Nguyệt nghe thấy hết? Cô ra khỏi cửa, chạy đến chỗ Hoắc Tùng Quân cũng đã bị cô ấy nhìn thấy hết sao?

Sở Minh Nguyệt nhìn thấy hai bên tai cô không ngừng đỏ lên, giống như sắp chảy máu, cũng không trêu cô nữa, Sở Minh Nguyệt nói: “Tớ đã nghe thấy gì đâu, vừa rồi trêu cậu đấy.”

Bạch Hoài An lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Cậu thế nào mà lại học được cách trêu người khác như vậy.”

Sở Minh Nguyệt tiến đến chỗ bàn ăn tự rót cho mình một cốc nước, sau đấy cô uống một ngụm rồi mới nói: “Hoài An, tuy hiện tại cậu đã chấp nhận Hoắc Tùng Quân, nhưng lúc này vẫn chưa xác định rõ ý định của nhau, cậu không được dễ dàng đánh mất bản thân mình, cậu hiểu ý của tớ không?”

Bạch Hoài An thu lại vẻ mặt trêu đùa, nghiêm túc gật đầu: “Tớ biết, cậu yên tâm, tớ sẽ cẩn thận.”

Chuyện xảy ra ba năm trước đã khiến cô thức tỉnh, cô sẽ không dễ dàng giao phó hoàn toàn thể xác và tinh thần mình cho người khác, cô sợ lại lâm vào hoàn cảnh bị động như trước kia. Chuyện đấy xảy ra, cô cũng không có dũng khí để trải qua lần thứ hai.

Cô không còn người thân để mất đi.

Sau khi An Bích Hà rời khỏi quán cà phê, cô ta lái xe, nhanh như chớp đã về đến nhà họ An.

Cô ta bất chấp tất cả, vội vàng chạy tới phòng ngủ của bố mẹ, điên cuồng gõ cửa: “Bố, bố mau ra khỏi giường, con có chuyện rất quan trọng muốn nói cho bố”

An Vu Khang vừa mới ngủ chưa được bao lâu, bị tiếng gõ cửa đánh thức, cau mày, vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn.

“Giờ đã là nửa đêm rồi, có chuyện gì thì ngày mai nói.”

An Bích Hà nghe xong lời này, càng dùng thêm sức gõ cửa: “Không được, đợi không được ngày mai, chuyện này liên quan đến sinh tử của nhà họ An, chúng ta phải sớm có chuẩn bị.”

An Vu Khang nghe xong, vội vàng từ trên giường đứng lên, mở cửa cho An Bích Hà: “Có chuyện gì?”

Ông ta hỏi xong, mới chú ý đến lớp trang điểm trên mặt và bộ quần áo An Bích Hà đang mặc, nhíu mày hỏi: “Con mới đi đâu ve?”

“Đi gặp Hoắc Tùng Quân”.

Những lời này vừa được nói ra, đã khiến An Vu Khang vô cùng bất ngờ: “Nửa đêm, con đi gặp cậu ta? Sao cậu ta có thể gặp con giờ này?”.

Không phải ông ta khinh thường con gái mình, Hoắc Tùng Quân đối với An Bích Hà là thái độ chán ghét rõ ràng, làm sao nửa đêm mà hắn vẫn chịu gặp con gái của ông ta được.

An Bích Hà nhìn ánh mắt này của ông ta, trong lòng hơi cáu gắt một chút: “Là Hoắc Tùng Quân hẹn con. Lời nói tiếp theo của con, có thể khiến bố, mẹ cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhưng thật sự mọi người phải nghe con nói hết hoàn toàn”

An Vu Khang thấy biểu cảm của cô ta nghiêm túc, liền cùng mẹ An liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng gật đầu. An Bích Hà lúc này mới nói ra nguyên nhân Hoắc Tùng Quân hẹn gặp, cùng chuyện xảy ra năm đó, cô đều mang ra nói hết.

Hai người nghe được thì vô cùng kinh ngạc: “Con… con nói cái gì, người cứu Hoắc Tùng Quân năm đó không phải con?”

“Chuyện lớn như vậy, ngay cả chúng ta con cũng lừa được”

Mẹ An luôn luôn yêu thương An Bích Hà, nhưng nghe xong lời này, trên mặt cũng lộ rõ vẻ sốt ruột.

“Con có biết mấy năm nay, chúng ta dựa vào việc con là ân nhân cứu mạng của Hoắc Tùng Quân, thu được không biết bao nhiều thứ từ nhà họ Hoắc không?”

An Vu Khang cũng ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện lần này, tay đã bắt đầu run lên: “Con lừa dối Hoắc Tùng Quân hơn mười năm, con đã đùa giỡn cậu ta hơn mười năm, cậu ta sao có thể dễ dàng buông tha cho chúng ta được. An Bích Hà, con… con đã mang về cho chúng ta một chuyện phiền phức lớn, con cứ chờ Hoắc Tùng Quân báo thù đi.”

“Bố hiện tại không phải thời điểm nói chuyện này.”

An Bích Hà đè nén ức chế trong lòng, tiếp tục nói: “Hiện tại chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách phòng bị”

“Làm sao phòng bị được”

An Vu Khang cao giọng, đôi mắt đỏ hoe trừng mắt với cô ta:” Nếu thật sự Hoắc Tùng Quân muốn trả thù, con cho rằng chỉ dựa vào chúng ta là có thể chống lại được sao?”

“Bố đừng nói những lời vậy”

An Bích Hà thấy ông ta vô cùng kích động, trấn an nói: “Nhà họ An chúng ta tuy không lớn mạnh như nhà họ Hoắc, nhưng chúng ta cũng có nền tảng sẵn, sẽ không dễ dàng bị nhà họ Hoắc đàn áp đầu. Hiện tại việc quan trọng nhất là rời khỏi đây, mang theo một ít đồ cần thiết là được.”

An Vụ Khang nghe xong, có chút sửng sốt, hỏi lại: “Ý con là gì?”