Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 157



Chương 157: Tìm chỗ dựa.

Bố An nhìn cô đầy kiên định, lông mày nhíu chặt lại.

Thương trường không có bạn bè vĩnh viễn, nhưng mà chỉ cần có lợi ích thì mọi người đều có thể trở thành bạn.

Mặc dù nhà họ Ngô và nhà họ An không có qua lại quá nhiều, nhưng mà chỉ cần cho đủ lợi ích thì chắc chắn nhà họ Ngô sẽ đứng về phía nhà họ An.

Dù cho Hoắc Kỳ chính là người đứng đầu ở thành phố An Lạc, nhưng anh cũng không thể một tay che trời. Nếu nhà họ Ngô hợp sức với nhà họ An thì chắc hẳn anh sẽ không thể chèn ép nhà họ An quá nhiều.

Chỉ cần cho bọn họ thời gian để thở thì bố An có lòng tin rằng ông ấy có thể khiến cho ăn thị sống lại lần nữa.

An Bích Hà nhìn thấy bố chau mày, vẫn đang vắt óc suy nghĩ biện pháp để thuyết phục cô ta: “Bố à, quan hệ giữa con và Ngô Thành Nam rất tốt, anh ấy nhất định sẽ đưa con đi gặp ông nội của anh ấy, cũng sẽ giúp con thuyết phục ông ấy, chỉ cần chúng ta có đủ thành ý là được rồi. .”

Cô ta còn chưa nói xong thì bố An đã ngắt lời cô ta: “Cũng đúng! Bây giờ bố sẽ gọi luật sư tới để làm một bản hợp đồng. Con hãy cầm nó đi tìm Ngô Thành Nam, nhất định phải thuyết phục ông cụ nhà bọn họ.

Trên mặt An Bích Hà tràn đầy sự kinh ngạc, ngay lập tức vội vàng gật đầu: “Bố cứ yên tâm đi”

Dựa vào mối quan hệ giữa cô ta và Ngô Thành Nam thì chắc chắn có thể thuyết phục ông cụ.

Đội ngũ luật sư của nhà họ An nhanh chóng soạn thảo một bản hợp đồng. Sau khi bố An đọc qua, cảm thấy không thành vấn đề thì lập tức đưa cho An Bích Hà.

Khi An Bích Hà nhận lấy hợp đồng, đôi tay cũng run lên. Bản hợp đồng này chính là hy vọng của An thị. Chỉ cần đàm phán thành công là có thể để cho An thị sống lại từ chỗ chết.

Cô cầm bản hợp đồng rồi vội vã rời khỏi công ty, sau đó thì lập tức gọi điện thoại cho Ngô Thành Nam.

Qua một lúc lâu thì đầu dây bên kia mới nghe máy. Giọng nói âm trầm của Ngô Thành Nam thoáng lộ ra sự khó chịu nhưng vì An Bích Hà đang vô cùng kích động nên cũng không hề nhận ra. Cô ta vô cùng hào hứng nói với Ngô Thành Nam về kế hoạch của cô ta.

Ở phía bên kia, Ngô Thành Nam hơi sửng sốt, ngay sau đó thì giọng nói bắt đầu dịu lại: “Em đang ở đâu? Anh sẽ đến đón em”

Vừa nghe thấy những lời này, ánh mắt của An Bích Hà sáng lên. Nếu như anh ta đã nói như vậy thì có nghĩa là chuyện này có biện pháp. Ngô Thành Nam là người cực kỳ cẩn thận, nếu như không nắm chắc thì anh ta sẽ không đồng ý.

“Em đang ở cổng công ty Sau khi tắt máy, chưa đến hai mươi phút thì Ngô Thành Nam đã đi đến, trên trán của anh ta lấm tấm mồ hôi nhưng mà ánh mắt lại vô cùng sáng sủa tràn ngập sự vui vẻ.

Sau khi An Bích Hà nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta thì trong lòng mới có thể hoàn toàn thả lỏng.

Sau khi lên xe, cô ta lập tức đưa cho anh ta bản hợp đồng: “Anh thử xem qua đi, đây chính là thành ý của nhà họ An chúng em”

Ngô Thành Nam mở ra, xem xét cẩn thận, càng xem càng cảm thấy kích động, ánh mắt lại càng ngày càng sáng.

Đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn, anh ta ở bên cạnh An Bích Hà chỉ vì tài sản của nhà cô ta. Vốn nghĩ rằng còn phải đợi đến khi An Bích Hà thừa kế nhà họ An thì mới lấy được những thứ tài sản này mà không ngờ rằng lại có thể đạt được sớm như vậy. Sao anh ta có thể không vui vẻ được cơ chứ?

“Thế nào?” An Bích Hà nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của anh ta thì trong lòng đã biết chắc câu trả lời của anh ta nhưng vẫn giả vờ hỏi lại đầy lo lắng.

Ngô Thành Nam nghe thấy cô ta nói, giả vờ chau mày: “Anh nghĩ là cũng có khả năng đấy. Chỉ là tầm nhìn của ông nội anh cao hơn anh rất nhiều nên anh cũng không thể nắm bắt được suy nghĩ của ông ấy. Anh có thể thử nói chuyện giúp em xem sao, chắc chắn sẽ cố gắng thuyết phục ông.”

Sau khi An Bích Hà nghe thấy vậy thì vô cùng vui vẻ, không nhịn được mà ôm lấy anh ta rồi hôn mạnh lên môi của anh ta.

Những ngày qua, cô đã hồi phục được khá nhiều, vẻ đẹp vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng mà dáng vẻ đã tốt hơn rất nhiều so với bộ xương kho lúc trước. Khi cô ta ôm lấy anh ta, bộ ngực đè lên cánh tay của anh ta, khiến cho tâm trí của Ngô Thành Nam rung động.

Không kiếm được mà hôn lại cô ta.

Khóe miệng của An Bích Hà khẽ nhếch lên. Nhìn thấy phản ứng gấp gáp này của anh ta thì trong lòng càng thêm chắc chắn.

Sau khi hôn một lát, hai tay của cô ta để lên trên ngực của Ngô Thành Nam, khẽ thở dốc: “Thời gian không còn sớm nữa, hay là chúng ta đến gặp ông nội của anh trước đi.”

Ngô Thành Nam nhìn đồng hồ, lát nữa ông cụ định ra ngoài đi dạo. Đợi đến khi quay về thì đã muộn rồi.

Anh ta đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đi như tên lửa.

Hai người đi đến nhà họ Ngô, Ngô Thành Nam đưa An Bích Hà vào nhà chính.

Nhà họ Ngô được xây theo kiến trúc Việt Nam điển hình, sân trước và vườn sau vô cùng cổ kính, nhưng vẫn thoáng toát lên sự uy nghiêm khiến cho An Bích Hà không khỏi hồi hộp, tay chân lóng ngóng.

Ngô Thành Nam liếc thấy dáng vẻ căng thẳng của An Bích Hà, nhắc nhở: “Ở trước mặt ông nội của anh thì phải thể hiện thật tốt. Đừng quá căng thẳng, tự tin lên. Hơn nữa, ông cụ rất coi trọng quy củ, nhất định phải chú ý cách ăn nói.”

Vẻ mặt của An Bích Hà vô cùng lo lắng, gật đầu.

Sau khi tắt máy, chưa đến hai mươi phút thì Ngô Thành Nam đã đi đến, trên trán của anh ta lấm tấm mồ hôi nhưng mà ánh mắt lại vô cùng sáng sủa tràn ngập sự vui vẻ.

Sau khi An Bích Hà nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta thì trong lòng mới có thể hoàn toàn thả lỏng.

Sau khi lên xe, cô ta lập tức đưa cho anh ta bản hợp đồng: “Anh thử xem qua đi, đây chính là thành ý của nhà họ An chúng em”

Ngô Thành Nam mở ra, xem xét cẩn thận, càng xem càng cảm thấy kích động, ánh mắt lại càng ngày càng sáng.

Đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn, anh ta ở bên cạnh An Bích Hà chỉ vì tài sản của nhà cô ta. Vốn nghĩ rằng còn phải đợi đến khi An Bích Hà thừa kế nhà họ An thì mới lấy được những thứ tài sản này mà không ngờ rằng lại có thể đạt được sớm như vậy. Sao anh ta có thể không vui vẻ được cơ chứ?

“Thế nào?” An Bích Hà nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của anh ta thì trong lòng đã biết chắc câu trả lời của anh ta nhưng vẫn giả vờ hỏi lại đầy lo lắng.

Ngô Thành Nam nghe thấy cô ta nói, giả vờ chau mày: “Anh nghĩ là cũng có khả năng đấy. Chỉ là tầm nhìn của ông nội anh cao hơn anh rất nhiều nên anh cũng không thể nắm bắt được suy nghĩ của ông ấy. Anh có thể thử nói chuyện giúp em xem sao, chắc chắn sẽ cố gắng thuyết phục ông.”

Sau khi An Bích Hà nghe thấy vậy thì vô cùng vui vẻ, không nhịn được mà ôm lấy anh ta rồi hôn mạnh lên môi của anh ta.

Những ngày qua, cô đã hồi phục được khá nhiều, vẻ đẹp vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng mà dáng vẻ đã tốt hơn rất nhiều so với bộ xương kho lúc trước. Khi cô ta ôm lấy anh ta, bộ ngực đè lên cánh tay của anh ta, khiến cho tâm trí của Ngô Thành Nam rung động.

Không kiếm được mà hôn lại cô ta.

Khóe miệng của An Bích Hà khẽ nhếch lên. Nhìn thấy phản ứng gấp gáp này của anh ta thì trong lòng càng thêm chắc chắn.

Sau khi hôn một lát, hai tay của cô ta để lên trên ngực của Ngô Thành Nam, khẽ thở dốc: “Thời gian không còn sớm nữa, hay là chúng ta đến gặp ông nội của anh trước đi.”

Ngô Thành Nam nhìn đồng hồ, lát nữa ông cụ định ra ngoài đi dạo. Đợi đến khi quay về thì đã muộn rồi.

Anh ta đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đi như tên lửa.

Hai người đi đến nhà họ Ngô, Ngô Thành Nam đưa An Bích Hà vào nhà chính.

Nhà họ Ngô được xây theo kiến trúc Việt Nam điển hình, sân trước và vườn sau vô cùng cổ kính, nhưng vẫn thoáng toát lên sự uy nghiêm khiến cho An Bích Hà không khỏi hồi hộp, tay chân lóng ngóng.

Ngô Thành Nam liếc thấy dáng vẻ căng thẳng của An Bích Hà, nhắc nhở: “Ở trước mặt ông nội của anh thì phải thể hiện thật tốt. Đừng quá căng thẳng, tự tin lên. Hơn nữa, ông cụ rất coi trọng quy củ, nhất định phải chú ý cách ăn nói.”

Vẻ mặt của An Bích Hà vô cùng lo lắng, gật đầu.

Ngô Thành Nam để cô ta ngồi trong phòng khách rồi một mình đi vào phòng làm việc của ông cụ ở trên tầng.

An Bích Hà hồi hộp ngồi ở trên ghế sô pha, người giúp việc của nhà họ Ngô rót trà cho cô ta, toàn bộ quá trình đều không nói một lời nào, dáng vẻ nghe lời, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc.

Cô ta không dám quan sát trắng trợn nhà họ Ngô, chỉ cẩn thận liếc mắt nhìn đồ đạc trong nhà và đồ chưng bày ở trong phòng.

Quả thật không cùng một cùng một đẳng cấp với nhà họ An, nhìn qua rất có khí thế. Mỗi một món đồ trang trí đều cực kỳ quý giá, mặc dù không giàu có như nhà họ Hoắc, nhưng mà cũng là dòng họ có nguồn gốc sâu xa.

Nghĩ đến việc sau này cô ta sẽ gả cho Ngô Thành Nam rồi sống trong ngôi nhà như thế này, tim của An Bích Hà cũng nóng lên.

Xem ra thì gả cho Ngô Thành Nam cũng rất tốt. Nếu như có thể nhận được sự yêu thích của ông cụ thi cô ta lại càng có hy vọng.

Rất lâu sau, Ngô Thành Nam mới ra ngoài rồi nói với An Bích Hà: “Ông nội gọi em vào.”

An Bích Hà vội vàng đứng lên, cẩn thận sửa sang lại quần áo của mình, chắc chắn tất cả đều ổn thỏa thì mới đi lên tầng, đi theo phía sau Ngô Thành Nam vào trong phòng làm việc của ông cụ đầy trang nhã.

Vừa vào đến cửa, áp lực lập tức đập vào mặt. Ông cụ nhà họ Ngô đã hơn sáu mươi tuổi. Gương mặt lộ rõ nếp nhăn, nhất là ở giữa hai chân mày, hai vệt nếp nhăn hằn sâu cực kỳ nổi bật, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy là người nghiêm túc và cứng nhắc.

Ông cụ ngồi sau chiếc bàn đọc sách rất lớn, phía sau là một dãy giá sách chứa đầy sách, làm cho ông cụ lại càng nghiêm túc hơn.

Trái tim của An Bích Hà run lên, thật may là có Ngô Thành Nam đứng bên cạnh cô ta nên mới làm dịu đi sự lo lắng của cô ta: “Chào ông nội Ngộ”

Ông cụ Ngô nhìn cô ta từ trên xuống dưới, chau mày lại theo thói quen. Nhìn thấy bắp chân của An Bích Hà run lên, mới lên tiếng: “Ngồi xuống đi”

Cô dè dặt ngồi cạnh Ngô Thành Nam, vừa mới ngồi vững đã nghe thấy ông cụ Ngô nói: “Tôi đã xem qua hợp đồng rồi”

Trái tim của An Bích Hà đập mạnh, vội vàng nói: “Hợp đồng này chỉ được soạn thảo trong thời gian rất ngắn. Nếu như ông nội Ngô cảm thấy có gì không ổn thì có thể nói ra, chúng ta có thể lập tức sửa đổi”

Ông cụ Ngô lắc đầu: “Không có gì không ổn cả, chỉ là thắc mắc không biết liệu nhà họ An nhượng lại nhiều lợi ích như vậy là cần nhà họ Ngô làm gì?”

Trong lòng của An Bích Hà thoáng thả lỏng, cúi đầu cười khổ: “Nếu như không gặp phải khó khăn thì nhà họ An cũng sẽ không phải làm đến mức này. Thật sự là chúng tôi đã bị nhà họ Hoắc ép đến mức không có đường lui rồi nên chỉ muốn tìm kiếm sự che chở của nhà họ Ngô. Không cần nhà họ Ngô phải làm hao tổn lợi ích của mình, chỉ cần có thể công khai đứng ra bảo vệ nhà họ An, cho nhà họ An có cơ hội để thở là đủ rồi.”

Ông cụ Ngô trầm mặc: “Tại sao là cô lại đến đây? An Vu Khang đâu rồi?”

Cô ta vừa nói ngước mắt lên, ánh mắt bị thương nhìn ông cụ Ngô: “Vốn là bố cháu muốn tự mình đến đây, nhưng mà bởi vì nhà họ An xảy ra chuyện lớn như vậy nên ông ấy đã tức giận đến mức bị bệnh. Cháu thật sự không đành lòng nhìn bố tiếp tục như vậy cho nên mới thay bố đến đây gặp ông”

An Bích Hà biết tình hình của nhà họ Ngô.

Ông cụ Ngô chỉ có một người con trai, nhưng mà con trai cố ý muốn kết hôn với người phụ nữ mà ông cụ không thích rồi vì không có cách nào làm cho ông cụ đồng ý nên con trai ông ta đã đưa con dâu cùng bỏ trốn.

Ông cụ tìm bọn họ rất nhiều năm nhưng vẫn không có chút tin tức nào.

Nhiều năm sau, chỉ khi người cháu Ngô Thành Nam này quay lại mang theo tin tức của con trai ông ta thì ông cụ mới biết rằng con trai và con dâu đều đã qua đời, chỉ để lại người cháu đích tôn này.

Bởi vì Ngô Thành Nam vô cùng hiếu thảo với ông ta, cho nên mới cực kỳ coi trọng anh ta, đặt rất nhiều hy vọng với anh ta.

Ông cụ luôn luôn thích người hiếu thảo. Lời nói này của An Bích Hà quả thật đã làm cho ông ta rất cảm động, ngay cả chân mày cũng thả lỏng, giọng nói nhẹ nhàng: “Đúng là một đứa trẻ ngoan”

Trong lòng An Bích Hà vui mừng, nhưng mà không dám để lộ chút suy nghĩ nào, chỉ giường mắt nhìn ông cụ: “Cho nên, ý của ông là?”

Ông cụ cầm bản hợp đồng thật lâu rồi mới nói: “Nhà họ Ngô và nhà họ Hoắc vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng…”

An Bích Hà nghe thấy vậy thì thoáng trầm mặc, những lời tiếp theo của ông cụ lại khiến cho cô vô cùng vui mừng.

Ông ta nói: “tuy nhiên thành phố An Lạc cũng không phải là nhà của riêng cậu ta. Nhà họ An đã đưa cho tôi nhiều lợi ích như vậy, chúng tôi cũng thấy được thành ý của mọi người nên đồng ý giúp mọi người một tay”