Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 166



Chương 166: Không có độc đúng không

Hoắc Tùng Quân cúi đầu cười: “Bà có thích hay không không quan trọng, tôi cũng không có ý định để hai người sống chung một nhà”

Anh vừa nói xong thì mẹ Hoắc tức giận ngay lập tức. Đứa con trai này đang cố tình làm bà ấy tức giận đây mà. Biết trong lòng Hoắc Tùng Quân, mình không quan trọng bằng Bạch Hoài An nhưng mẹ Hoắc vẫn nổi máu ghen tỵ rồi xoay người rời đi trong sự tức giận.

Hoắc Tùng Quân nhìn qua đống tài liệu trên bàn, cuối cùng vẫn quyết định tối nay sẽ tăng ca một buổi, bây giờ đi xem Bạch Hoài An trước đã.

Theo như anh được biết thì hai ngày nay Sở Minh Nguyệt và Châu Hữu Thiên đã đi du lịch nên trong nhà chỉ còn một mình Hoài An. Chân cô bị thương nên chắc chắn có nhiều chuyện cô không thể tự mình giải quyết được. Nói không chừng có khi cô còn chưa thay cả thuốc ấy chứ.

Hoắc Tùng Quân nghĩ vậy thì lập tức ra khỏi nhà rồi chạy đến nhà Bạch Hoài An.

Sau khi nhấn chuông cửa, một lúc lâu sau Bạch Hoài An mới nhảy lò cò đi ra, cô nhe răng trợn mắt rồi mới mở cửa. Thấy người đứng bên ngoài là Hoắc Tùng Quận thì cô sững người: “Sao anh lại đến đây?”

Hoắc Tùng Quân thấy cô đang đứng nhón nhón chân thì ánh mắt âm u cả lại, anh ôm ngang người cô lên: “Sao chân bị thương mà em không nói cho anh biết?”

Bạch Hoài An bị anh bể ngang lên một cách đột ngột nhưng cũng không kinh ngạc lắm. Cô ôm lấy cổ anh rồi cà cà vào người anh: “Mẹ nói cho anh biết à?”

Đến giờ cũng chỉ có mẹ Hoắc là người duy nhất biết cô bị thương. Hoắc Tùng Quân gật đầu rồi đặt cô xuống ghế sô pha.

Bạch Hoài An thấy anh thừa nhận thì hơi ngạc nhiên, chuyện này cũng là quá rồi đấy, không ngờ mẹ Hoắc lại nói cho Hoắc Tùng Quân biết chuyện cô bị thương. Chẳng phải thời gian qua bày vẫn luôn phản đối chuyện hai người qua lại với nhau hay sao?

Cô đang suy nghĩ thì Hoắc Tùng Quân đã xách một cái ghế đẩu đến trước mặt cô rồi đặt chân cô lên chân anh.

“Đúng như anh nghĩ”.

Giọng nói trầm trầm của anh kéo suy nghĩ của Bạch Hoài An trở về hiện tại.

Cô sững người rồi hỏi anh bằng vẻ nghi hoặc: “Anh nói gì cơ?”

“Đúng là em vẫn chưa thay thuốc.” Hoắc Tùng Quân nhìn vết thương lẫn với máu trên chân cô thì vẻ mặt trở nên âm trầm, trong mắt thì tràn ngập sự đau lòng: “Sao em không biết yêu thương bản thân gì hết vậy?”

Vết máu đã khô lại làm hiện ra những nếp nhăn quanh vết thương, ẩn hiện trên làn da trắng nõn của cô trông có vẻ nghiêm trọng.

“Thực ra vết thương cũng không sâu lắm, chỉ chảy máu một chút thôi” Bạch Hoài An sờ sờ tóc rồi nói bằng giọng ngượng ngùng: “Không phải có anh yêu thương em rồi à?”

Hoắc Tùng Quân liếc nhìn Bạch Hoài An khiến cô hơi chột dạ. Thấy vẻ mặt khinh bỉ của anh thì cô mới nói nhỏ: “Em biết rồi mà, sau này em không như vậy nữa.”

Có được lời cam đoan của cô, vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân mới khá lên một chút. Anh cẩn thận tháo lớp băng quấn trên chân cô ra, thấy vết thương đã kết tụ lại thì dùng nước thuốc lau vết máu xung quanh một cách cẩn thận.

Vì sợ cô đau nên cứ lau được một lúc là anh lại hỏi, như thể đêm đó anh tự xử lý vết thương cho mình vậy.

Bạch Hoài An không nhịn được nên che miệng cười: “Hoắc Tùng Quân, anh cũng làm quá rồi đó, không đau như vậy… A!”

Cô chưa nói xong thì đã run lên rồi thấy Hoắc Tùng Quân đang cầm miếng bông nhìn mình: “Em không đau là vì anh không dùng lực. Tuy vết thương không sâu nhưng trầy xước khá nhiều, sao mà không đau cho được?”

Trên mặt anh không có biểu cảm gì cả, tuy giọng nói nghe có vẻ bình thường nhưng Bạch Hoài An có thể cảm nhận được anh đang giáo huấn cô một trận nên cô rúc đầu vào một góc, không dám bắt chuyện với anh nữa.

Hoắc Tùng Quân thấy cô biết điều như thế thì mới tiếp tục xử lý vết thương trên bàn chân cho cô.

Mặc dù những vết thương này đều là vết thương ngoài da nhưng cũng có rất nhiều chỗ bị thương khá nghiêm trọng. Có chỗ còn bị trầy cả một mảng da lớn, có vết rách tương đối sâu.

“Ở đó có nhiều người như vậy, sao em lại liều lĩnh đến mức đi ra thể hiện tài năng thể hả? Nếu những kẻ bắt cóc đó điện lên, thực sự động tay động chân với em thì em tính sao? Nếu em bị đám người đó chặn lại thì phải làm sao bây giờ? Tại sao em không nghĩ đến hậu quả vậy hả?”

Hoắc Tùng Quân nói bằng giọng tức giận, mà sự lo lắng trong đó lại chiếm phần nhiều.

May mà lần này Bạch Hoài An chạy thoát, nếu xảy ra chuyện gì đó và cô bị bắt lại thì mọi chuyện đã rẽ sang một hướng khác rồi.

Thực ra sau khi mọi chuyện xong xuôi, Bạch Hoài An mới nhận ra hành động của mình có hơi liều lĩnh, chuyện ngoài ý muốn rất dễ xảy ra. Thế nhưng tình hình lúc đó vô cùng nguy cấp, cô hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, chuyện này cũng không còn cách nào khác nữa mà.

Cô nói nhỏ: “Chuyện này… chuyện này… Không phải vì bà ấy là mẹ anh sao.”

Cô vừa nói xong thì Hoắc Tùng Quân không nói gì nữa mà chỉ ngước mắt lên nhìn cô.

Bạch Hoài An cúi đầu, hai ngón tay xoắn quẩy vào nhau rồi nhéo nhéo: “Thì vì bà ấy là mẹ anh nên em mới làm như vậy. Nếu là người khác thì tất nhiên là em sẽ cân nhắc hành vi của mình”

Tất nhiên là cô sẽ không vì một người xa lạ mà thể hiện bản lĩnh của mình, chống đối lại mấy tên bắt cóc đó mà liên lụy đến tính mạng của bản thân.

Thế nhưng người đó không phải ai khác mà chính là mẹ của Hoắc Tùng Quân. Mặc dù đúng là cô không thích mẹ Hoắc một chút nào nhưng cô cũng không thể giương mắt đứng nhìn bà ấy bị người ta lôi đi như thế được.

Vốn dĩ cô chỉ nghĩ cách cứu bà ấy rồi giao bà ấy cho người khác chăm sóc nhưng không ngờ trong đám người vây xem lại có nội gián của đám bắt cóc kia. Thế nên cô không còn cách nào khác, bản thân vì cứu mẹ Hoắc nên bại lộ, thế nên cô chỉ có thể nhắm mắt rồi kiên trì trốn đến cùng.

Hoắc Tùng Quân nắm cổ chân mảnh khảnh của cô, trong lòng cảm thấy mềm mại đến mức không thể tưởng nổi. Cái cô nhóc này, anh thực sự không biết phải nói gì với cô nữa.

Sau khi lau xong vết thương, anh lấy ra một lọ thuốc: “Đây là thuốc mẹ mang đến cho anh, bảo anh đưa cho em rồi nói là để bày tỏ lòng cảm ơn.

Nghe nói lọ thuốc này được điều chế chuyên trị vết thương, vô cùng hiệu quả khiển vết thương có thể khôi phục rất nhanh lại còn không để lại sẹo” .

Anh nói rồi mở lọ thuốc ra, một mùi đắng xộc vào không khí. Đó là mùi vị đặc trưng của thuốc Bắc, không khó ngửi lắm.

Bạch Hoài An nhìn lọ thuốc nhỏ nhỏ đó bằng vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn phức tạp: “Anh nói xem, mẹ anh có hạ độc vào trong lọ thuốc này để em chết vì trúng độc không nhỉ? Sau đó thì bà ấy mắt không thấy, tim không phiền. Nếu trúng độc không chết mà chỉ gần chết thì có thể khiến em hận anh suốt đời rồi.”

Hoắc Tùng Quân: “…”

“Em xem nhiều phim cung đấu quá rồi đấy” Giọng nói của anh tràn ngập vẻ bất lực: “Sao có thể có chuyện đó được, thuốc này không có độc đầu em”

Bạch Hoài An cười lúng túng: “Thì em… em đùa thôi mà.”

Chỉ là cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ mẹ Hoắc lại tặng thuốc cho cô, đúng là chuyện kinh ngạc đến mức khó tin mà. Thế nên não cô mới bắt đầu vận hành theo ý nghĩ đó.

Hoắc Tùng Quân bôi thuốc lên vết thương cho cô, chẳng mấy chốc mà thuốc đã ngấm sâu vào trong, đem lại cảm giác lành lành rất dễ chịu.

Bạch Hoài An giật giật ngón chân, nói bằng giọng vui mừng: “Em thấy vết thương không còn đau nữa này, đúng là không có độc”

Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Tùng Quân, vậy là lại ngậm miệng vào trong sự ngượng ngùng rồi giải thích: “Thực ra em cũng không lo là trong đó có độc đâu.”

Hoắc Tùng Quân hoàn toàn không tin, anh rửa sạch tay, ngồi xuống bên cạnh rồi nhéo nhéo mặt cô: “Em vẫn sợ chết như vậy.”

“Hì hì, em thấy trên đời này đúng là có nhiều chuyện khó tin thật đấy. Mẹ anh vốn ghét em lắm mà” Bạch Hoài An dựa vào vai anh rồi nói bằng giọng trong trẻo, Hôm nay lúc ở ngân hàng, bà ấy còn giở giọng châm biếm, mỉa mai có đủ điều, thậm chí còn trừng mắt nhìn cô rồi nói những lời vô cùng khó nghe. Sự căm hận lớn nhường ấy sao có thể biến thành sự yêu thích chỉ vì cô đã cứu bà ấy một mạng được.

Chuyện này gắn lên người mẹ Hoắc thực sự khiến người ta khó mà tin được.

Hoắc Tùng Quân xoa đầu cô, động tác của anh vô cùng dịu dàng như thể đang vỗ về cô vậy.

Trước đây lúc hai người kết hôn, Hoài An chưa từng nói với anh rằng cô bị tủi thân ra sao mà anh cũng không biết mẹ mình lại quá đáng với cô như vậy. Bây giờ biết rồi thì anh sẽ không thể để mặc mẹ mình làm tổn thương hay xúc phạm Hoài An thêm được nữa.

Hiện giờ thái độ của mẹ Hoắc đã mềm mỏng hơn, chuyện này đúng là chuyện không thể tốt hơn được nữa. Chỉ cần bà ấy không chủ động bới lông tìm vết thì Hoài An cũng sẽ không làm gì bà ấy cả. Hai người cứ sống bình yên vậy là tốt rồi.

“Hoài An, mẹ anh sẽ không đối xử với em như trước đây nữa đâu. Nếu bà ấy làm em tổn thương hay uất ức thì em cứ nói với anh, anh sẽ ra mặt giúp em nhé.”

Bạch Hoài An nghe anh nói vậy thì ngẩng đầu lên rồi cười hì hì: “Anh không cần phải nói giúp em đâu, em không sao thật mà. Nếu bà ấy bắt nạt em thì em sẽ phản kích lại, anh đừng nhúng tay vào làm gì, nếu không thì dù kết quả như thế nào, người khó xử cũng chỉ là anh thôi”

Bao nhiêu cuộc tranh chấp giữa mẹ chồng nàng dâu nổ ra cũng là vì người đứng giữa là chồng có thái độ không kiên định, thiên vị bên này, bỏ mặc bên kia.

Dù sao mẹ Hoắc cũng là mẹ của Hoắc Tùng Quân, Bạch Hoài An sẽ không để anh làm chuyện quá phận với bà ấy chỉ vì giúp mình được.

Hoắc Tùng Quân ở lại nhà của Bạch Hoài An khá lâu, anh đã nấu xong cơm và xử lý tốt mọi việc giúp cô. Thậm chí anh còn muốn ôm đồng tài liệu của mình sang nhà cô làm việc. Thế nhưng anh bị Hoài An đuổi về.

“Em chỉ bị thương ở chân thôi, cũng chưa tàn phế mà anh” Bạch Hoài An nhìn Hoắc Tùng Quân một cách bất lực, suýt nữa thì anh gọi điện cho Triệu Khôi Vĩ bảo anh ấy mang xe lăn qua đây cho cô.

Cũng khoa trương quá rồi còn gì!

Thuốc mà mẹ Hoắc cho đúng là rất tốt, hiện giờ cô đã hết đau rồi, dù dẫm chân lên mặt đất, nhảy nhảy hai cái cũng không thấy đau đớn gì nữa.

Chắc là ngày mai đã có thể đi lại bình thường được rồi.

Hoắc Tùng Quân thấy cô vẫn ổn thì mới rời đi trong sự lưu luyến.

Anh vừa đi thì Bạch Hoài An nhận được một cuộc điện thoại, là Quý Tiêu Châu gọi tới.