Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 175



Chương 175: Bà chủ tương lai

Bạch Hoài An được Hoắc Tùng Quân dắt vào phòng làm việc thì không khỏi nóng lòng: “Rốt cuộc thì bà cụ có đến đây không anh? Bà ta có làm loạn công ty lên không?”

Bà cụ Bạch rất thích chuyện đi quấy nhiễu người khác, vừa rồi đám người Tổng giám đốc Trần và đồng nghiệp của cô đã miêu tả cho cô nghe cảnh tượng bà cụ đến làm loạn công ty như thế nào. Cô chỉ sợ bà cụ cũng sẽ làm loạn ở Hoắc Kỳ, gây phiền phức cho Hoắc Tùng Quân.

Hoắc Tùng Quân thấy cô áy náy đến mức gấp gáp như thế thì cười rồi nhéo nhéo má cô: “Em đừng lo, bà ta không dám làm loạn ở công ty của anh đâu. Anh còn làm cho bà ta tức đến mức suýt ngất đi mà.”

Bạch Hoài An nghe vậy thì khẽ nhếch đôi môi đỏ hồng lên rồi nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc.

Hoắc Tùng Quân chọc cho bà cụ tức điên lên hả?

“Em không tin à?” Hoắc Tùng Quân nhìn cô vậy thì thấy buồn cười, anh hôn lên môi cô rồi kể lại cho cô nghe mọi chuyện.

Bạch Hoài An đã biết bà cụ Bạch và cả gia đình bác Bạch vốn chẳng phải người có liêm sỉ nhưng sau khi nghe anh kể xong thì cô vẫn tức đến mức phồng hai má lên.

“Từ lúc em sinh ra đến khi em trưởng thành, người tự xưng là bà nội này chưa từng ôm em lấy một cái, chưa từng chăm sóc em một ngày. Quan hệ giữa em và bà ta còn lạnh nhạt như những người xa lạ, à đâu, thậm chí còn hơn cả những người xa lạ ấy chứ. Thế mà bà ta vẫn có mặt mũi tìm anh để cậy nhờ quan hệ!”

Cô tức giận đến mức đi loanh quanh trong phòng làm việc nhưng vì không có kinh nghiệm cãi lộn nên cô chỉ có thể nhắc đi nhắc lại mấy từ “không biết xấu hổ”.

Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của cô thì thấy buồn cười, chờ cô đi một vòng qua chỗ mình, cánh tay thuôn dài của anh duỗi ra rồi ôm cô vào lòng.

“Thôi được rồi mà, em đừng nóng giận nữa, anh đã dạy dỗ bà già kia một trận rồi, còn không cho bà ta chút lợi lộc nào mà.”

“Đúng, phải thế chứ.” Bạch Hoài An quay đầu lại bưng mặt anh lên rồi hung hăng hôn một miếng: “Anh làm quá đúng luôn, thưởng cho anh nè.

Hoắc Tùng Quân, anh đừng vì em mà nể mặt đám người đó. Họ không phải là người thân của em mà là kẻ thù không đội trời chung”.

“Em yên tâm đi” Hoắc Tùng Quân cũng không phải kiểu người coi tiền như rác, anh có thể yêu Bạch Hoài An đến mức không có điểm dừng, đặc biệt chiếu cố những người bạn và người thân của cô nhưng đối với những người đã từng xúc phạm và làm tổn thương cô thì đừng nói người đó chỉ là bà nội và bác cả trên danh nghĩa, mà dù người đó có là bố mẹ ruột của cô đi chăng nữa thì anh cũng không nể nang đầu.

Hai người đang nũng nịu với nhau thì Triệu Khôi Vĩ cầm điện thoại di động gõ cửa rồi tiến vào, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tổng giám đốc nhà mình đang ôm một người phụ nữ nhỏ bé, xinh đẹp trong lòng, còn cúi đầu xuống định hôn người ta.

Triệu Khôi Vĩ sửng sốt một lúc rồi chạy ngay ra ngoài: “Thật xin lỗi, tôi… tôi không nhìn thấy gì cả”

Số anh ấy may thế nào mà lại bắt gặp được cảnh hai người thắm thiết với nhau đúng lúc như thế.

Bạch Hoài An vội vàng rời khỏi vòng tay của Hoắc Tùng Quân, chỉn chu lại quần áo của mình rồi liếc xéo anh một cái. Nhưng da mặt Hoắc Tùng Quân vốn dày nên anh cảm thấy chẳng sao cả.

“Em phải về công ty rồi, bà cụ vừa làm loạn ở đấy nên em về giải quyết hậu quả đã anh nhé”

Hoắc Tùng Quân tiễn cô ra khỏi cửa công ty, dọc đường đi, có rất nhiều nhân viên mượn cớ đi ra ngoài để nhìn trộm hai người họ.

Bạch Hoài An đỏ bừng mặt lên, ra khỏi công ty, cô mới thở phào một hơi: “Nhân viên công ty anh tò mò thật đấy” Một đám người xông ra nhìn cô như thể cô là kỳ trân dị thú gì đấy không bằng. Hoắc Tùng Quân cong môi: “Thì em là bà chủ tương lai của họ mà, tất nhiên là họ phải tò mò rồi.”

Bạch Hoài An tức giận nhìn anh: “Anh học thói dẻo miệng này ở đâu vậy? Làm ăn với Châu Cảnh Thiên nhiều nên anh nhiễm thói xấu của anh ta rồi đúng không?”

Anh nghe vậy thì xoa đầu cô bằng vẻ dịu dàng, trên miệng là nụ cười tươi: “Anh chỉ ăn ngay nói thật thôi mà.”

Anh có khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, mũi cao, môi mỏng, màu mắt nhạt trông có vẻ hờ hững nhưng lúc anh cười thì như có một vì sao vỡ tan ra rồi chui vào đáy mắt anh, trông vô cùng quyến rũ.

Bạch Hoài An có thể cảm nhận được nhịp tim đập dồn dập của mình, ngay cả hơi thở của cô cũng trở nên khó khăn. Cô vội vàng rời mắt đi chỗ khác, không kịp chào hỏi gì mà đã xoay người chạy đi.

Cái tên Hoắc Tùng Quân này vừa sử dụng mỹ nam kế với cô, nếu cứ nhìn lâu thêm tí nữa thì chắc cô sẽ không chịu được mất.

Hoắc Tùng Quân thấy cô hoảng hốt chạy đi thì bật cười rồi mới đi vào công ty, vừa đi vừa lấy điện thoại ra nhắn cô nhớ chú ý an toàn.

Ai ngờ trong nhóm làm việc của công ty có rất nhiều tin nhắn mới anh chưa đọc nên nhấn vào đọc qua một lượt. Đúng lúc đi đến chỗ cô nhân viên tiếp tân, anh bước qua bên đó rồi gõ lên mặt bàn trước mặt cô ta: “Cô đến phòng tài vụ nhận một tháng lương đi.”

Sau khi gửi tin nhắn kia đi thì cô nhân viên tiếp tân vẫn luôn nơm nớp lo sợ. Bây giờ thấy ông chủ đi về phía mình lại còn nói một câu như vậy khiến cô ta run rẩy đứng dậy rồi bắt đầu xin lỗi: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi sai rồi, tôi không nên nhắn những tin có nội dung không liên quan đến công việc trong giờ làm, lại còn… lại còn nhắn vào nhóm làm việc chung của công ty. Tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, lần sau tôi sẽ không tái phạm sai lầm như thế này nữa. Tổng giám đốc trừ lương tôi cũng được nhưng xin anh, xin anh đừng sa thải tôi, tôi trên còn mẹ già dưới có con thơ…”

Cô ta còn chưa nói hết thì Hoắc Tùng Quân đã ho nhẹ một tiếng: “Cô hiểu lầm rồi, tiền lương một tháng này là tiền thưởng của cô.”

“Hả?” Cô nhân viên tiếp tân ngẩn người ra rồi ngơ ngác nhìn Hoắc Tùng Quân.

Anh nói xong thì rời đi với tâm trạng vui vẻ.

Một lúc lâu sau, cô nhân viên tiếp tân đó mới ngơ ngác ngồi xuống. Đồng nghiệp điên cuồng nhắn tin qua điện thoại cho cô ta: “Vừa nãy tôi thấy Tổng giám đốc đến tìm cô, anh ấy nói gì với cô thế?”

Cô ta trả lời: “Tổng giám đốc Hoắc bảo tôi đi nhận một tháng lương ở bộ phận tài vụ..”

Mấy giây sau, đồng nghiệp của cô ta nhắn lại: “Cô yên tâm đi, dù rời khỏi Hoắc Kỳ nhưng chúng ta vẫn luôn là bạn tốt.”

Cô nhân viên tiếp tân đó biết đồng nghiệp cũng hiểu lầm như mình nên giải thích một cách vội vàng: “Tổng giám đốc Hoắc không sa thải tôi, anh ấy bảo số tiền đó là tiền thưởng của tôi.”

Lần này thì phải mất một lúc lâu sau người đồng nghiệp kia mới trả lời: “Tôi hâm mộ chết mất thôi, Tổng giám đốc Hoắc thưởng cho cô vì lý do gì vậy? Vì tin nhắn kia của cô à?”

Nhân viên tiếp tân nhớ lại tin nhắn mình đã gửi đi rồi trả lời bằng vẻ do dự: “Chắc là vì tôi khen bạn gái anh ấy xinh hoặc là vì tôi khen hai người họ xứng đôi chăng?”

Nếu đúng là như vậy thì Tổng giám đốc Hoắc đúng là một người rất yêu bạn gái của mình mà.

Đây chính là tình yêu thần tiên đấy!

Bạch Hoài An trở lại công ty thì mua trà sữa rồi nói lời xin lỗi với từng đồng nghiệp một. Thực ra các nhân viên trong công ty cô cũng không giận dữ gì cả, thấy cô đi qua còn lo lắng hỏi thăm cô.

“Hoài An, người đó là bà nội ruột của cô à? Sao bà ta đối xử với cô như đối xử với kẻ thù thế?”

Bạch Hoài An bị mấy người đồng nghiệp thân thiết kéo lại hỏi câu này. Cô không muốn chuyện riêng của mình bị truyền khắp công ty nên chỉ nói: “Ừ, bà cụ là bà nội ruột của tôi. Nhưng bà ấy không thích bố tôi nên kéo theo không thích tối thôi”

Đồng nghiệp thấy cô không muốn kể nhiều nên cũng biết điều không hỏi thêm nữa, ôm cốc trà sữa rồi rời đi.

Phòng giải khát chỉ còn lại một mình Bạch Hoài An, cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ rồi thở dài.

Cô biết nguyên nhân bà cụ Bạch không thích bố mình nhưng cô vẫn không thể hiểu được, sao một người mẹ có thể chán ghét con ruột của mình đến mức đó?

Dù sau này khi đứa bé đó lớn lên, có triển vọng, có tương lai, tính cách tốt lại còn hiếu thuận, trả giá vì mẹ mình nhiều như thế nhưng vẫn là không đổi được tình thương của mẹ.

“Hoài An, trà sữa uống ngon lắm. Đột nhiên có một giọng nói véo von vang lên.

Bạch Hoài An quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Trần Thanh Minh, vậy là cô nở nụ cười: “Anh thích là được rồi.”

Trần Thanh Minh thấy nụ cười của cô có vẻ ảm đạm thì biết trong lòng cô có tâm sự, vậy là anh ta đi đến cạnh cô rồi hỏi: “Bà già kia đến Hoắc Kỳ làm loạn thật đấy à?”

Dù nói thế nhưng trong lòng anh ta cũng không tin lắm. Với tính cách và bản lĩnh của Hoắc Tùng Quân thì sao bà già kia có thể có cơ hội làm loạn được.

Quả nhiên, Bạch Hoài An lắc đầu: “Bà ta không dám làm loạn, ngược lại còn bị Hoắc Tùng Quân dạy bảo một trận nữa”

Đúng là sự thật mà.

Trần Thanh Minh thở phào: “Vậy thì tốt quá rồi! À đúng rồi, Phương Ly đã mãn hạn tù rồi đấy. Trước đây cô ta ăn cắp bản thiết kể của cô nên có rất nhiều công ty không muốn thuê cô ta làm việc. Thế nhưng An thị đã ném cành ô liu cho cô ta, giờ cô ta đã qua đó làm việc. Sợ là cô ta sẽ liên hợp với An Bích Hà, như vậy sẽ không có lợi cho cô.”