Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 189



Chương 189: Như cô mong muốn
Quý Tiêu Châu nhìn thấy vẻ mặt kiên định của cô, cũng chẳng còn cách nào. Hơn nữa bọn họ cũng đã đến đây, anh Long cũng đã cho phép, nếu như chưa lâm trận mà đã bỏ chạy, không chỉ lãng phí cơ hội lần này, mà còn để lại ấn tượng xấu trong lòng anh Long.
Ngộ nhỡ sĩ diện của ông ta quá cao, quyết định truy cứu tới cùng thì Bạch Hoài An cũng sẽ rơi vào nguy hiểm.
Anh Long nợ cậu ta một nhân tình, lần này Bạch Hoài An có thể đến gặp anh Long cũng là nhờ ân huệ lần trước đó. Quý Tiêu Châu cũng không qua lại quá gần gũi với anh Long, đến ngay cả mặt mũi ông ta, cậu ta cũng chưa từng thấy mấy lần. Chỉ nghe lời đồn đại là nhiều, không rõ tính tình thực sự của anh Long thế nào, cho nên cũng không dám đột nhiên ngăn cản cô.
Sau khi Bạch Hoài An vào phòng, nở một nụ cười nhìn cậu ta, cánh cửa sau lưng chậm rãi khép lại.
Sau khi vào phòng, tất cả âm thanh hỗn loạn bên ngoài đều bị ngăn cách. Hệ thống cách âm của nơi này tốt thật, không nghe thấy một chút âm thanh nào ngoài kia cả.
Đúng là nơi cần thiết để giết người cướp của mà.
Trong lòng cô suy nghĩ lung tung, cảm giác căng thẳng ngược lại cũng giảm bớt được phần nào, cô quan sát căn phòng..
Trước khi Bạch Hoài An bước vào, cô đã nghĩ kỹ, với thân phận và đặc thù công việc bây giờ của anh Long, nói không chừng căn phòng sẽ được bày trí vô cùng tối tăm, ánh đèn mờ nhạt, người đẹp vây quanh, choáng ngợp trong sự xa hoa đồi trụy.
Nhưng thực tế ra lại không phải như vậy, cả căn phòng toát lên vẻ xưa cũ, thực chất toàn là đồ gỗ xài trong nhà, đèn đuốc sáng choang, càng nhìn càng giống như một phòng làm việc, yên lặng tĩnh mĩnh, mang theo một sự nho nhã nào đó.
Có một bàn đọc sách to, trên chiếc giá bên cạnh xếp đầy sách.
“Nhìn trông chẳng khác nào phòng làm việc cả!” Bạch Hoài An khẽ cảm thán.
Ngay lúc này, một giọng nói mang vẻ nho nhà bên cạnh truyền tới: “Đây là phòng làm việc của tôi.”
Vẻ mặt của cô bỗng chốc thoáng hiện lên sự khiếp sợ, thân thể vô thức căng thẳng. Cô quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy người đang đi tới, cô đã sửng sốt.
Đây là anh Long sao?
Cô luôn cho rằng người mà mọi người gọi là “anh Long” hay cho vay lãi nặng lãi, mở sòng bạc, phải là một người đàn ông vạm vỡ đầu trọc, trên mặt có vài vết sẹo.
Nhưng giờ lại không phải như thế.
Cả người anh Long mặc một bộ áo dài màu xanh da trời pha chút sắc tím, có chất liệu vô cùng thoải mái, tuổi tác cũng chỉ khoảng trên dưới năm mươi tuổi. Khuôn mặt có chút tạng thương, nhưng lờ mờ có thể nhìn ra được vẻ nho nhã tuấn tú hồi còn trẻ.
Tuy rằng nét mặt dịu dàng, nhưng đôi mắt kia lại giống như đại bàng, thâm thúy, lãnh khốc, khiến người ta không nhìn ra được suy nghĩ thật sự của ông ta.
Ông ta đi ra từ phía cửa ngầm, Bạch Hoài An khẽ liếc nhìn sau lưng ông ta, lúc nãy cô có quan sát cả căn phòng của ông ta nhưng cũng không nhìn thấy cánh cửa kia. Bây giờ sau khi anh Long ra ngoài, cũng không biết đã động vào cơ quan nào, cửa cũng không thấy.
Ông ta rất chú trọng đến sự an toàn của bản thân, song với loại công việc này của bọn họ thì cô cũng có thể hiểu được.
“Anh Long.” Bạch Hoài An kính cẩn lên tiếng chào ông ta.
Anh Long khẽ gật đầu, cũng âm thầm đang quan sát cô, quả thật cô bé này có khuôn mặt rất ưa nhìn, nghe nói là người của Hoắc Tùng Quân,
được Hoắc Tùng Quân thích.
Ánh mắt của ông ta rất rõ ràng, Bạch Hoài An biết rằng ông ta đang quan sát mình, nhưng cũng không hề chán ghét ông ta.
Trong ánh mắt của anh Long, không có sự lỗ mãng hay dung tục nào, chỉ có những suy nghĩ thâm sâu và phức tạp, cô có thể cảm giác rằng người đàn ông này không có bất cứ tâm tư gì với mình.
Cũng do nghe nói tình cảm của ông ta với vợ rất sâu đậm, Bạch Hoài An mới có thể yên tâm phần nào, một mình vào đây tìm ông ta.
“Nói đi, cô tới đây tìm tôi có việc gì?” Anh Long ngồi sau chiếc bàn đọc sách, tỏ ý mời Bạch Hoài An ngồi.
Sau khi cô ngồi xuống, cũng không quanh co nhiều mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.
“Tôi muốn làm ăn với ông”
Cô vừa nói xong, anh Long thấp giọng khẽ cười: “Cô gái nhỏ, theo tôi biết, cô chỉ là một nhà thiết kế. Vậy mà lại có chuyện muốn làm ăn với tôi, thời gian của tôi rất quý giá”
Bạch Hoài An khẽ mím môi: “Tôi nghĩ ông sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện tôi sắp nói đây.”
“Ô, vậy cô nói đi, tôi nghe.” Anh Long nghe thấy sự kiên quyết của cô, lúc này mới ngước mắt lên nhìn sang cô.
Bạch Hoài An hít sâu một hơi, nói ra hết hoàn cảnh, mối thù của cô với nhà họ Bạch kia.
Cô nói ra những thứ này, một là để có thể cho anh Long cảm thấy đồng cảm, để cho ông ta biết rằng cô và ông ta trải qua những việc giống nhau.
Hai là nói ra tình cảnh của bản thân, để cho ông ta cảm nhận được phần nào thành ý của mình.
Quả nhiên sau khi anh Long nghe những lời này, không biết nghĩ tới điều gì, khuôn mặt lộ vẻ xúc động.
“Một đứa trẻ đáng thương”
Ông ta nói ra những lời này, khiến cho trong lòng của Bạch Hoài An yên tâm một chút, nhưng cô cũng biết rất rõ rằng tuy ngoài miệng nói đáng thương nhưng không có nghĩa là anh Long sẽ thực sự giúp cô.
Lòng cô trùng xuống một chút, sau đó lại tiếp tục nói: “Tôi muốn thay gia đình tôi trả thù cả nhà bọn họ, vì thế nên tôi muốn nhờ ông giúp tôi.”
Anh Long nhìn cô thật sâu, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Cô nói kế hoạch của mình trước đi, rồi cô muốn tôi giúp thế nào?”
Bạch Hoài An thấy ông ta lên tiếng, không giấu giếm điều gì, cô trực tiếp nói ra kế hoạch của mình.
Thật ra thì kế hoạch của cô cũng rất đơn giản, chắc chắn bác Bạch sẽ không chịu đựng được với tính cách của Bạch Quang, chỉ cần bác Bạch không thèm quan tâm tới anh ta nữa, anh ta nhất định sẽ còn tiếp tục đánh bạc.
Cô muốn để cho phía bên anh Long này làm chút thủ đoạn khiến cho Bạch Quang thua sạch, sau đó ký hợp đồng vay nặng lãi, bác Bạch chỉ có một đứa con, vì để trả đống vay nặng lãi kia chỉ có thể tán gia bại sản.
Cả đời này, cả nhà bọn họ đều đuổi theo tiền tài vật chất, vậy nên cô sẽ lấy đi những thứ quý giá nhất của bọn họ.
Sau khi anh Long nghe thấy những lời của Bạch Hoài An, khẽ liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang tràn đầy vẻ tức giận. Trong đầu ông ta suy nghĩ, tuy cô gái nhỏ này còn trẻ nhưng lòng dạ thật ác độc, ông ta lại thích những người ân oán rõ ràng như vậy.
“Anh Long, đây chính là kế hoạch của tôi” Bạch Hoài An vừa nói xong, cô ngước nhìn về phía ông ta, trong đáy mắt có chút mong đợi.
Anh Long cầm chiếc quạt trong tay, gập nhẹ chiếc quạt vào lòng bàn tay, đột nhiên ông ta nhìn cô cười: “Quả thật kế hoạch rất hay, nhưng cô dựa vào đầu mà nghĩ tôi sẽ giúp cô đây. Dù cho tôi có cố giúp cũng chẳng được lời cảm ơn nào, càng chẳng có lợi ích gì cho bọn tôi cả”
“Sao ông lại nghĩ không được chút lợi ích nào chứ?” Bạch Hoài An khẽ mỉm cười nhìn về phía ông ta, nhíu mày: “Tiền của Bạch Quang sớm muộn gì thì cũng rơi vào túi sòng bạc mấy người, hiện giờ trong tay bác tôi có hai căn nhà, ngoại trừ việc mai kia tôi lấy lại một căn nhà của bố mẹ tôi để lại, chẳng phải căn còn lại sẽ là của mấy người sao? Nếu dựa theo giá cả thị trường thấp nhất hiện nay thì ngôi nhà kia cũng phải khoảng tầm ba tỷ rưỡi”.
“Cái tôi muốn chỉ là ngôi nhà kia thôi, còn chuyện vay nặng lãi hay thế nào thì mấy người tự làm việc, tôi không thèm để ý đến việc bọn họ sống chết hay sau này sẽ thế nào. Chỉ cần ông có suy nghĩ cân nhắc, dù để cho bọn họ bán mình làm lao công khổ cực đều được cả”
Bạch Hoài An nói xong, bỗng nhiên đôi mắt đào hoa kia sáng lấp lánh, nhìn thẳng vào anh. Long, không mang chút vẻ khiếp sợ nào: “Lợi ích ông  lấy được cũng không phải ít. Hơn nữa mấy loại cho vay nặng lãi thế này không phải là chuyện làm thường ngày của mấy người sao?”
Anh Long nhìn vào ánh mắt của cô, một hồi lâu sau đó mới nở nụ cười: “Khó trách Hoắc Tùng Quân thích cô, đúng là một cô bé thông minh”
Bạch Hoài An ngẩn người một chút, ông ta biết cô là bạn gái của Hoắc Tùng Quận sao?
Dường như anh Long nhìn thấu suy nghĩ của cô, ông ta khẽ mỉm cười nói: “Cô bé, cô cũng biết đấy, tôi làm loại công việc này đương nhiên phải coi trọng nhất là an toàn của bản thân. Cô có thể đi vào đây tìm tôi, đương nhiên tôi phải tìm hiểu rõ ràng thân phận của cô rồi”
Thấy ông ta giải thích với mình, Bạch Hoài An khẽ thở phào nhẹ nhõm nở một nụ cười: “Vậy ý của ông là gì?”
Cô nhìn nụ cười trên mặt anh Long, trong lòng cô đã chắc chắn rằng người này nhất định sẽ giúp mình. Dù sao cũng chỉ là làm mấy việc thường ngày, với lại cuỗm được khối tài sản lớn như thế, đây chắc chắn là một vụ làm ăn không thua lỗ mà còn kiếm thêm cả đống lời.
Khóe miệng của anh Long nén nụ cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong lòng hơi thở dài một tiếng.

Ông ta rất thích cô gái này, nếu như con gái ông tra còn sống, có khi giờ cũng đã lớn thế rồi.

Suy nghĩ đến đây, ánh mắt dữ tợn của anh Long dần dịu xuống, nhẹ nhàng nói: “Được, tôi có thể giúp cô”

Bạch Hoài An thấy ông ta đồng ý, cuối cùng tảng đá treo trong lòng cũng buông xuống, hai hốc mắt hơi đỏ lên vì kích động.

Chỉ cần ông ta đồng ý thì kế hoạch trả thù của cô đã thành công một nữa rồi.

Anh Long cũng nhìn thấy sự vui mừng của cô, ông ta chợt hỏi một câu: “Cô oán hận gia đình bác cô lắm sao?”
Bạch Hoài An thấy đột nhiên ông ta hỏi điều này, cắn chặt răng, ánh mắt cô càng thêm lạnh lùng: “Hận, đương nhiên phải hận, mấy người này vì
tài sản của bố tôi mà không chứa thủ đoạn nào, còn giết hại người thân mình. Nếu như có thể khiến cho bọn họ rơi vào cảnh bần cùng khốn khổ,
trả thù cho bố mẹ tôi, khỏi cần nói tôi sẽ vui mừng thế nào.”
Anh Long nhìn dáng vẻ của cô, nghĩ tới rất nhiều năm trước mình cũng đã từng trả thù cho vợ con, hình ảnh từng giọt máu đỏ nhỏ giọt trên lưỡi
dao sắc bén sau khi giết kẻ thù, ánh mắt ông ta hơi tối lại.
“Yên tâm đi, cô gái nhỏ, cô cho tôi nhiều lợi nhuận như thế, tôi sẽ giúp cô như cô mong muốn”