Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 191



Chương 191: Thủ thuật

Người ngồi trước bàn bị Bạch Quang trừng mắt nhìn một cách hung hăng.

Ánh mắt của anh ta đỏ bừng, mặt cũng đỏ chót, cả người như điên dại, mang đến cảm giác vô cùng điên loạn.

Người ngồi trước bàn sững người một lát rồi tay chân nhanh nhẹn kiểm tra số tiền có trong thẻ, đổi thành phỉnh rồi cười vui vẻ mà nói: “Chúc anh chơi vui vẻ!

Bạch Quang ôm đồng phình rời đi.

Nụ cười trên mặt người đó biến mất, sau đó anh ta báo cáo tình hình của Bạch Quang cho Anh Long.

Tiếp theo mới là thời cơ tốt nhất để hành động.

Anh Long lập tức phân phó.

Bạch Quang đem theo một đống tiền, mới vấn đầu tiên đã thua .

Lúc trước thắng nhiều như vậy, nhưng đột nhiên giờ lại thua giống như một chậu nước lạnh tạt vào mặt làm cho anh ta tỉnh táo hơn rất nhiều.

Trong lòng anh ta có chút bất an, thậm chí còn có ý định bỏ cuộc.

Những người mà anh Long sắp xếp ngồi bên cạnh Bạch Lượng đều nhìn thấu suy nghĩ của anh ta nên ở bên cạnh giật dây: “Thua một ván cũng có sao đâu. Vừa nãy cậu thắng nhiều như vậy, tiền cược đâu, cậu sợ cái gì? Dựa vào may mắn của cậu, chắc chắn có thể thắng trở lại mà”

“Đúng vậy, mới thua có một ván, hơn nữa vừa nãy anh cũng thắng nhiều rồi, anh sợ cái gì hả?”

“Tôi nhìn mặt anh thì thấy chắc cũng là người giàu có. Chắc anh không quan tâm chút tiền lẻ này đâu nhỉ?”

Có người lôi kéo, người xung quanh bắt đầu nói những lời tâng bốc, Bạch Quang nghe xong thì cảm thấy vô cùng phấn khích, cả người đều sảng khoái, lòng tự tin lại trỗi dậy thêm lần nữa.

Anh ta cắn răng, cầm lấy tiền cược rồi nói với nhà cái: “Tiếp!”

Sau đó Bạch Quang vẫn thua, tâm trạng anh ta sụp đổ, ngay lúc muốn bỏ cuộc thì anh Long thả câu để anh ta thắng một trận.

Vòng tuần hoàn cứ diễn ra như vậy, Bạch Quang không nhận ra là mình đã vô tình quen với chuyện này rồi. Ngược lại anh ta càng ngày càng mê muội, thắng một trận thì lại muốn thắng nữa, đến lúc thua thì muốn chơi tiếp để gỡ gạc.

Thời gian vô thức trôi qua, Bạch Quang chuẩn bị lấy phỉnh đặt bên cạnh nhưng lại bắt hụt. Đến tận lúc đó anh ta mới quay đầu qua nhìn và phát hiện số tiền chất đống như núi bên cạnh đã không cánh mà bay từ lúc nào.

Không còn lại một chút gì cả.

Đầu óc Bạch Quang choáng váng nhưng lập tức tỉnh táo lại, tựa như có trận gió lạnh thổi qua, sau lưng anh ta toát mồ hôi lạnh.

Thua sạch, toàn bộ bao nhiêu tiền đều thua sạch, không chỉ có tiền của bà nội mà còn cả tiền tiêu vặt đều thua hết, ngày trước còn thắng, bây giờ thì thua đến không còn gì cả, một chút sót lại cũng không có.

Trên trán Bạch Quang không ngừng toát mồ hôi, sắc mặt ảm đạm còn đôi môi thì run rẩy.

Anh ta đánh bài đã được một thời gian rất lâu nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy. Thế nên trong lòng anh ta nảy sinh một chút sợ hãi, ý nghĩ muốn rút lui không kiềm chế được mà trào dâng.

“Tôi… tôi không đánh nữa, không đánh… không đánh nữa.”

Anh ta cuống quít nói muốn nghỉ chơi, cố gắng từ chối, trong đầu thì suy nghĩ phải giải thích với bà nội thế nào đây.

Nếu như bố anh ta biết chuyện này, chắc chắn sẽ đánh anh ta chết. Bạch Quang nghĩ đến gương mặt bố mình lúc đó thì hai chân run cầm cập lên theo bản năng.

Lúc trước có lần anh ta đi ra từ sòng bạc bị bố bắt gặp, bố anh ta đe doạ nếu anh ta còn dám đánh bài thì sẽ chặt đứt chân anh ta ngay lập tức.

Nhà bọn họ từng rơi vào hoàn cảnh khó khăn, bây giờ vất vả lắm mới có thể vực dậy, nên nói gì thì nói, không thể để bổ anh ta biết chuyện này được.

Bạch Quang run lẩy bẩy muốn rút lui nhưng những người bên cạnh kéo áo anh ta lại rồi nói: “Ôi, đi rồi sao?”

“Tôi thua sạch tiền rồi, không đi thì ở lại làm gì?” Bạch Quang nghiến răng trừng mắt nhìn người này, tất cả đều là do bọn họ một mực xúi giục anh ta nên anh ta mới không có tâm trí để ý, cuối cùng thua sạch tất cả tiền. .

Người nọ bị anh ta trừng mắt lên nhìn thì chẳng thèm sợ, lại còn nhìn ngược lại anh ta rồi cười mà nói: “Cậu đừng nhìn tôi như vậy chứ? Thực ra tôi khá tin cậu, kỹ năng đánh bài của cậu rất tốt , hơn nữa cũng khá may mắn, nếu như tiếp tục đánh thì chẳng mấy chốc là có thể lấy lại vốn.

Trước đây tôi có một người bạn có tình cảnh cũng giống cậu, cậu đoán xem bây giờ người đó ra sao rồi?”

“Người đó làm sao?” Bạch Quang bị khơi dậy lòng hiếu kỳ.

Người nọ nhìn anh ta rồi nở nụ cười thần bí mà nói: “Bây giờ người đó đã thành lập được công ty riêng, cuộc sống gia đình thoải mái, đầm ấm, người đẹp không ngừng vây quanh, lại còn thường xuyên xuất ngoại du lịch, cậu ngưỡng mộ không?”

Đúng là trong mắt Bạch Quang có thoáng qua một chút ngưỡng mộ, đó chính là lý tưởng cả đời của anh ta.

Người nọ thấy anh ta hơi động lòng, ánh mắt cũng đã dao động thì tiếp tục nói: “Sau khi gỡ gạc lại, cậu có thể lấy tiền làm vốn khởi đầu gây dựng sự nghiệp. Người anh em, vừa nãy tôi đứng cạnh nhìn cậu chơi, cảm thấy cậu thật sự rất lợi hại. Có công mài sắt có ngày nên kim, cậu cứ suy nghĩ kỹ đi”

“Nhưng tôi không có tiền” Bạch Quang cắn răng, anh ta cũng muốn tiếp tục lắm nhưng anh ta không có tiền, có thực mới vực được đạo chứ.

Người nọ cười một tiếng, chỉ phía trước nói: “Vậy là cậu không biết rồi. Cậu có thể qua bên kia vay tiền, sau khi thắng thì trả lại.”

Bạch Quang nghe vậy thì hơi chần chừ, lắc đầu theo bản năng: “Không được, không được, tôi không thể vay tiền.”

Nói là vay tiền vậy thôi nhưng Bạch Quang biết, ở nơi này, làm sao tiền vay có thể giữ nguyên giá được, chắc chắn là cho vay nặng lãi.

Anh ta thua sạch hết tiền, cùng lắm là bị bố đánh một trận. Nhưng nếu anh ta vay nặng lãi, đến lúc không trả nổi, lãi chồng lãi, bổ nhất định đuổi anh ta ra khỏi nhà.

Người đó thấy anh ta không bị mình dụ dỗ thì trong lòng bắt đầu cảm thấy phiền phức. Nếu để người này đi thì không biết bao giờ anh ta mới tới.

Lúc người đó đang nghĩ cách thuyết phúc Bạch Quang thì đột nhiên có người chen vào, đến bên cạnh nhìn Bạch Quang một cái rồi nói bằng giọng vui vẻ.

“Bạch Quang, là cậu thật này, vừa rồi tôi nhìn thấy cậu nhưng sợ nhận nhầm người nên không dám gọi.”

Bạch Quang nhìn thấy người nọ thì hơi sửng sốt, người vừa lên tiếng chào hỏi là bạn học trước kia của anh ta, mấy ngày trước còn gặp qua một lần.

Người nọ vô cùng niềm nở, vừa gặp đã ôm vai anh ta hỏi: “Nghe nói nhà cậu kết thân với nhà họ Hoắc, sau này có phát đạt cũng đừng quên tôi là anh em của cậu đấy nhé”

Câu này chẳng qua cũng chỉ là một câu nịnh hót bình thường nhưng lại làm cho mắt Bạch Quang sáng rực lên.

Đột nhiên anh ta lại quên mất bây giờ hoàn cảnh nhà mình không còn giống như trước kia nữa. Sau này em của anh ta là Bạch Hoài An sẽ gả cho Hoắc Tùng Quân.

Nhà họ Hoắc có bao nhiêu tiền, ai cũng không biết, nghe nói tài sản chừng mấy đời gộp lại.

Lúc trước Bạch Quang nghe bà nội nói Hoắc Tùng Quân sẽ cho Bạch Hoài An ba trăm năm mươi tỷ tiền sính lễ, còn có vô số bất động sản, cho dù anh ta đánh bài thiếu nợ, bản thân không trả nổi nhưng còn có Bạch Hoài An mà.

Những thứ này đối với nhà họ Hoắc chẳng qua cũng chỉ là một hạt cát mà thôi.

Bạch Quang nghĩ tới đây thì hưng phấn, hơn nữa anh ta cũng không nhất định là sẽ thua, nếu thắng thì sao, sẽ không có chuyện vì đánh bài mà thiếu nợ. Sau khi anh ta thắng được tiền thì có thể gây dựng sự nghiệp như lời người kia nói.

Đến lúc có tiền, không cần cố gắng cũng có thể đạt tới đỉnh cao của đời người .

Sau khi nghĩ kĩ, anh ta nói mấy câu qua loa với người bạn học kia, sau đó không chờ được nữa mà xông về phía trước .

Sau khi anh ta rời đi, người ngồi đó cùng người bạn học trao đổi ánh mắt với nhau.

Bạch Quang xông tới, nhân viên ngồi ở quầy cười híp mắt hỏi: “Xin hỏi anh cần gì?”

“Tôi muốn vay tiền” Anh ta vội vã nói, vừa nói vừa nhìn về phía bảng hiệu bằng dáng vẻ háo hức.

“Anh muốn vay bao nhiêu tiền?”

Bạch Quang nhíu mày, suy nghĩ một chút: “Mười tỷ năm trăm triệu…”

Còn chưa nói xong, anh ta đã thay đổi quyết định: “Không, mười bảy tỷ rưỡi, đúng vậy, là mười bảy tỷ rưỡi!”

Nhân viên ngồi ở quầy nghe vậy thì sững người, vay nhiều như vậy, đúng là không phải tiền của mình thì không thấy tiếc. Nhưng anh ta vay nhiều như vậy sẽ rất có lợi đối với kế hoạch của Anh Long.

Nhân viên ngồi ở quầy nhanh chóng cầm tờ thỏa thuận cho vay, điền số tiền, rồi đưa cho anh ta: “Anh ký tên, in dấu tay ở đây”

Bạch Quang đọc lướt qua bản thỏa thuận, bởi vì trong lòng đang gấp gáp nên anh ta cũng không đọc kỹ, chỉ nhìn qua số tiền rồi ký tên mình lên.

Anh ta không hề phát hiện sau khi mình in dấu tay, người phía trước lộ ra nụ cười ẩn ý.

“Mau đưa tiền cho tôi.” Bạch Quang ném bút cho cô ta, không chờ thêm được nữa, giọng nói như muốn vỡ ra.

“Anh muốn đổi hết thành phỉnh sao?”

Nhân viên ngồi ở quầy hỏi Bạch Quang, anh ta không do dự mà nói thẳng: “Đổi toàn bộ mười bảy tỷ rưỡi thành phỉnh”

Sau khi nhận tiền, trong ánh mắt qua sát của mọi người, Bạch Quang trở lại bàn, tiếp tục đánh bài trong sự hưng phấn.

Anh ta không chú ý, sau khi trở lại bàn, có người nhìn anh ta, có người ồn ào, sau đó thì lặng lẽ rời đi Bởi vì mục đích đã đạt được, nhà cái bắt đầu không nhân nhượng, thậm chí còn lén lút dùng thủ đoạn.

Họ dùng vài mánh khóe khiển Bạch Quang thua liên tiếp ba lần, thua đến mức anh ta cũng bắt đầu nghi ngờ.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, số tiền mười bảy tỷ rưỡi cũng thua sạch.

Bạch Quang thấy bên cạnh lại trống không thêm lần nữa thì trong lòng bị kích động nặng nề, cuối cùng ngất đi vì không chịu nổi.