Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 196



Chương 196: Chó cắn chó

Lúc bà cụ nói lời này, đôi mắt tam giác già nua trợn thật lớn, nhìn qua có vẻ cực kỳ sợ hãi, giống như lần đầu nghe được chuyện này vậy.

Bạch Hoài An nhíu mày nhìn bà cụ một cái.

Chẳng lẽ chuyện của của bố, bà cụ không tham gia vào sao? Bà cụ không biết chuyện bác sạch và Bạch Quang giở trò lên xe của bố sao?

“Không phải mà mẹ, sao mẹ có thể nghe lời Bạch Hoài An rồi nghi ngờ con chứ?” Bác Bạch vội vàng giải thích, ánh mắt oán hận nhìn Bạch Hoài An. bây giờ ông ta đã hiểu rõ, trước đây Bạch Hoài An nói muốn tha thứ cho ông ta thực ra chỉ là nói dối.

Có lẽ cô bảo Hoắc Tùng Quân sắp xếp công việc cho mình ở Hoắc Kỳ cũng có mục đích khác, đoán không chừng có lẽ là để hạ nhục ông ta.

Bác Bạch hận cô đến nghiến răng, nghiến lợi. Bạch Hoài An nghe ông ta lại phỉ báng mình, khẽ cười một cái, không nói hai lời, phát luôn bản ghi âm cho bà cụ nghe.

Sau khi phát xong, cô nhìn chằm chằm bà cụ, cười lạnh một tiếng: “Các người nợ tối hai mạng người. Các người không thoát khỏi liên quan đến chuyện bố mẹ tôi chết, việc này tôi sẽ không để yên đầu”

Bà cụ không nghe thấy lời cô nói nữa, ngơ ngác nhìn bác Bạch, ngón tay run rẩy, ánh mắt đỏ bừng: “Mày, mày hại chết em trai mày sao? Mày là đồ súc sinh, sao mày có thể làm ra chuyện này?”

Bà cụ ghét đứa con trai nhỏ này, hận sự ra đời của nó làm bà cụ mất việc khiến bà cụ trở thành một bà nội trợ tầm thường suốt quãng đời còn lại.

Nhưng dù có chán ghét đứa con trai này như thế nào thì nó cũng là đứa con bà cụ mang thai chín tháng mười ngày mới khổ sở sinh ra được, đến tận bây giờ bà cụ cũng chưa từng nghĩ sẽ giết nó.

Bà cụ nhìn đứa con trai lớn của mình, giống như lần đầu tiên quen biết nó, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

“Mày, sao mày lại hại chết em trai ruột của mày? Bạch Quang Nhật, nó, nó là em trai ruột của mày đó.”

“Em trai ruột nào?” Bác Bạch đột nhiên nóng nảy nhìn về phía bà cụ, cười lạnh: “Từ trước đến nay mẹ chưa từng coi nó là con trai của mình, sao nó có thể là em trai ruột của con được chứ”.

“Mày!” Bà cụ chỉ vào ông ta, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.

“Mẹ đừng quên, từ nhỏ đến lớn, cho đến tận bây giờ mẹ cũng không ưa gì Bạch Quang Nhật. Là do từ trước tới nay mẹ dạy dỗ con nên làm sao mà con có thể có tình anh em với nó được.” Bác Bạch giống như nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt khó chịu.

Bà cụ tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên, đứng dậy hung hăng tát mấy cái lên mặt bác Bạch, tức giận mắng: “Mày là đồ súc sinh, cho dù tao không thích nó, nó cũng là em trai mày. Mấy năm nay nó cho mày bao nhiêu tiền, đối xử với mày tốt bao nhiêu, sao mày có thể xuống tay với nó?”

.

Bác Bạch bị đánh đến bả vai đau nhức, bên tai vẫn truyền đến tiếng mắng chửi giận dữ của bà cụ, nghe thấy từng từ Bạch Quang Nhật, trong lòng ông ta lại phiền não nên đẩy thằng bà cụ ra.

May mắn người vây xem bên cạnh đỡ lấy bà cụ, mới có thể giúp bà cụ không ngã xuống.

“Mày, mày dám đẩy tao? Bạch Đại Hùng, mày còn lương tâm không?”

Những người vây quanh bà cụ cũng bắt đầu chỉ trỏ bác Bách, trách ông ta bất hiểu.

Bác Bạch tức giận, nhìn lướt qua một vòng rồi nhìn về phía bà cụ: “Sao con lại không có lương tâm, mấy năm nay đều là con chăm sóc mẹ”.

“Chẳng phải mày nên chăm sóc tạo sao? Mấy năm nay mày đi làm ở trường, chẳng phải lúc nào cũng là tạo chuẩn bị sao? Tao cho mày tất cả tài sản, mày trả lại tạo sự thù hận?”

“Mẹ nói nghe thật tốt, tất cả tài sản đều cho con sao?” Bác Bạch cười lạnh hai tiếng, nói: “Làm sao mà Bạch Quang Nhật có tiền để mở công ty?

Chẳng phải mẹ lén cho riêng nó sao? Bên ngoài thì đối xử tốt với con, nhưng thực ra mẹ luôn quan tâm Bạch Quang Nhật, nhiều năm qua con đều nhớ hết”

Bà cụ không thể tin được, trên mặt toàn là sự đau thương, bà cụ luôn thương yêu đứa con lớn nhất nhưng hóa ra trong lòng nó luôn oán hận bà cụ.

“Tao đưa tiền cho nó khi nào? Nhiều năm như vậy mà tao đã cho nó được đồng nào chưa? Chẳng phải tất cả tiền trong nhà đều vào túi mày sao?”

Bà cụ nói xong thì nghẹn lại, chút nữa không thở nổi.

Năm đó Bạch Quang Nhật rời nhà đi mà không mang một chút đồ đạc gì, tiền mở công ty là do hai vợ chồng tự mình tiết kiệm. Tuy rằng bà cụ không tin con trai nhỏ có tiền đồ hơn con trai lớn, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn không muốn giết người đoạt tài sản.

Làm sao đứa con trai lớn này có thể tàn nhẫn như vậy?

Bạch Đại Hùng cười lạnh, không tin lời bà cụ nói..

Ông ta nhịn nhiều năm như vậy. Mấy năm trước, bà cụ thật sự đưa hết tài sản cho ông ta. Trong lòng ông ta, bản thân ưu tú hơn Bạch Quang Nhật rất nhiều, vẫn luôn kiêu ngạo xem thường ông ấy.

Nhưng ai biết được Bạch Quang Nhật thực sự thành công trong kinh doanh, trở thành ông chủ một công ty nhỏ, mức sống tăng vọt, còn ông ta vẫn chỉ làm một giám đốc điều hành nhỏ nhoi.

Mỗi lần Bạch Quang Nhật mang đồ đạc đến, Bạch Đại Hùng đều cảm thấy ông ấy cố ý tới khoe khoang, làm nhục ông ta. Dần dần nỗi hận của ông ta ngày càng sâu, cũng ngày càng muốn có được tài sản của ông ấy.

Nhưng bọn họ ở riêng, nên nếu muốn có được tài sản thì chỉ có thể khiến Bạch Quang Nhật xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Chỉ cần ông ấy chết, trong nhà chỉ còn lại hai người phụ nữ, căn bản không làm nên trò trống gì. Điều khiến Bạch Đại Hùng cao hứng chính là Bạch Hoài An lúc ấy cũng bị mù, thật sự là ông trời cho ông ta cơ hội.

Sau khi có được tài sản, quả thật ông ta được nở mày nở mặt một thời gian, sau đó bị đứa con trai rác rưới làm mất hết.

Bạch Hoài An lạnh lùng nhìn bọn họ chó cắn chó, xảy ra vấn đề từ bên trong, cô không cần quan tâm nữa. Ngay cả những người đứng ngoài nhìn vào nữa, vốn bác Bạch tưởng sẽ là những người này trợ giúp ông ta, nhưng vì vừa rồi ông ta mới đẩy bà cụ nên bây giờ mọi người đều nhằm vào ông ta.

Cảnh tượng hỗn loạn.

Bác Bạch bị mọi người xô đẩy, cũng không có thuật phân thân nên căn bản không có cách nào làm phiền Bạch Hoài An.

Bạch Quang khó khăn lắm mới thoát khỏi sự vây quanh của các bác gái, anh ta hung hăng nhìn Bạch Hoài An, giọng nói lo lắng lại dữ tợn: “Bạch Hoài An, mày nói đi, có cho tiền hay không?”

“Không cho, cho dù tôi ném tiền vào nhà vệ sinh hay đặt trong máy hủy tài liệu, tôi cũng sẽ không cho anh, anh bỏ cuộc đi” Bạch Hoài An buông tay, tỏ vẻ muốn giúp nhưng không giúp được.

Sắc mặt Bạch Quang càng thêm dữ tợn: “Chẳng lẽ mày thật sự trơ mắt nhìn tao bị người ta chém đứt hai tay sao?”

Bạch Hoài An nghe xong lời này nhíu mày, đột nhiên nói: “Đúng rồi, Bạch Quang, anh biết vì sao tôi lấy được bản ghi âm nhưng lại không báo cảnh sát luôn không?”

Bạch Quang vốn đang cực kỳ tức giận, hận Bạch Hoài An không giúp anh ta, nghe xong những lời này, toàn bộ sự tức giận. đông lại, cả người sững sờ tại chỗ.

Đúng vậy, Bạch Hoài An lấy được bản ghi âm do chính miệng anh ta nói ra, có thể làm chứng cứ quan trọng, không chỉ có thể lấy lại nhà ở mà còn có thể đoạt lại tài sản. Tuy không thể lấy lại hết những tài sản này, nhưng cũng có thể lấy lại một ít tiền từ tay bọn họ.

Tại sao cô không vạch trần bọn họ?

Bạch Quang ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn cô: “Mày còn có chiều gì vậy? Máy định làm gì?”

Bạch Hoài An nghe anh ta hỏi những lời ngốc nghếch như vậy, đột nhiên nở nụ cười, người này đúng là không có đầu óc. Đã bị ép đến mức này vẫn không phát hiện ra chuyện anh ta nợ nần là do cô thiết kế ra sao?

“Bố tôi bị tai nạn chỉ là có một nguyên nhân nhỏ là do các người, nếu đưa các người đến đồn cảnh sát, nói không chừng chỉ cần một thời gian đã được thả ra. Tôi đương nhiên không cam lòng, các người nợ tôi nhiều như vậy, sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua như thế được?”

Rõ ràng là nụ cười kia cực kỳ sáng ngời, nhưng lại làm cho lưng Bạch Quang bắt đầu rét lạnh.

Trong đầu anh ta lóe lên suy nghĩ, nhưng lại không kịp nắm lấy, bởi vì ở cửa lại xuất hiện hỗn loạn.

Là một đám người mặc âu phục màu đen, khuôn mặt hung thần ác sát, hình xăm từ cổ áo âu phục lan ra đến cằm.

Trong ánh mắt lóe lên tia hoảng sợ, đây là người của anh Long.

“Chậc, thì ra là ngươi ở chổ này!” Đám người vừa đển thì nhìn thấy cảnh tượng ầm ĩ dưới tầng, giọng nói xuyên qua đám người truyền tới.

Đám bà cụ đang xô đây chỉ trích Bạch Đại Hùng yên tĩnh một chút, quay đầu lại thì nhìn thấy đám người không dễ chọc, mang theo cháu trai của mình chống nạng tản ra ngày lâọ tức.

Cứ như vậy một lúc, mọi người tản ra khắp hướng.

Nịnh cái lợi đè cái hại là bản năng của loài người, nhất là đám bà cụ cực kỳ yêu quý mạng sống này, bọn họ hay buôn chuyện nên biết người nào dễ chọc, người nào không dễ chọc.

Quần áo bác Bạch chật vật, vốn đã rách nát lại bị kéo đến mức không thể nhìn được.

Ông ta vốn định quay đầu lại dạy dỗ đám bà cụ kia, kết quả nhìn thấy đám người mặc âu phục đen đi tới.

Bạch Quang sợ tới mức chân mềm nhũn, dường như muốn lăn đến bên cạnh bác Bạch, trốn sau lưng ông ta, giọng nói run rẩy: “Bố, cứu con. Bố nhất định phải cứu con, bọn họ tìm tới rồi”