Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 240



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 240: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn

Ánh mắt của Ngô Thành Nam trở nên lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn sang thì đã thấy vẻ mặt châm chọc của Trần Bách Nhã, vẻ mặt của anh ta vô cùng lạnh lẽo.

“Trân Bách Nhã, tôi chỉ rờ Lạc hai năm, cũng không phải trở lại, anh hả hê cái gì chứ”

Khi nói, nụ cười trên khóe miệng của anh ta rất âm u: “Anh cho rằng trong hai năm này, ông cụ gọi mấy người về công ty là có thể thay thế được địa vị của tôi hay sao? Quá ngây thơ rồi. Chẳng qua là khi tôi không ở công ty, ông cụ lại không có tinh thần và sức lực để lo liệu nên mới để cho các người đóng góp một phần mà thôi.”

Trần Bách Nhã nghe xong lời này sắc mặt cứng lên một chút, anh ta làm sao không biết suy nghĩ của ông cụ Tuy rằng anh ta là đứa cháu ngoại mà ông đi thành phố An vĩnh viễn không  cụ thích nhất, nhưng làm sao có thể sánh bãng sự yêu thích của ông cụ dành cho đứa cháu ruột thịt thật sự như Ngô Thành Nam.

Ngô Thành Nam hay vênh váo kiêu ngạo ở trước mặt bọn họ, nhưng ở trước mặt ông cụ lại giả bộ thông minh lém lỉnh, bọn họ đã sớm nhìn không thuận mắt anh ta.

Nếu như có thể nhìn thấy tên chướng mắt này rời khỏi thành phố An Lạc thì trong lòng anh ta vô cùng thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới việc anh ta sẽ trở về sau hai năm thì trong lòng của Trần Bách Nhã lại vô cùng khó chịu.

Đôi mắt của anh ta lạnh xuống, nhìn chảm chằm Ngô Thành Nam một lúc lâu, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Sự thay đổi trong hai năm nhiều lắm, anh không ở bên cạnh ông cụ, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Mẹ tôi là đứa con gái mà ông cụ yêu thương nhất, tôi lại là đứa cháu ngoài mà ông cụ thương yêu nhất, anh nói xem nếu như trong hai năm này tôi hiếu thảo.

với ông cụ hơn một chút thì trái tim của ông ấy có hướng về tôi hay không?”

Sắc mặt của Ngô Thành Nam lạnh xuống, anh ta mím môi, một lúc lâu nói không ra l: Anh ta không dám đoán suy nghĩ của ông cụ, tính cách của người lớn tuổi rất dễ thay đổi, nhất là ông cụ đã quản lý công ty rất lâu, ông ta sẽ càng nghỉ ngờ và thận trọng hơn những người bình thường Anh ta sẽ không ở dưới gối của ông ta trong suốt hai năm, nếu quả như thật sự bị Trần Bách Nhã chui vào chỗ trống thì sợ rằng sự đầu tư nhiều năm của anh ta đều uổng phí.

Đôi mắt âm u của anh ta nhìn Trần Bách Nhã, nhìn thấy sự hả hê trên mặt của anh ta thì Ngô Thành Nam hận không thể giết chết người này.

Nhưng mới vừa xảy ra chuyện với Hoắc Tùng Quân, nên anh không thể ra tay với Trần Bách Nhã, nhất là khi người này là đứa cháu ngoại mà ông cụ yêu thích.

Ngô Thành Nam căn răng, siết chặt nắm tay, trên cánh tay đều là gân xanh.

“Cậu chủ, thời gian không còn sớm” Người bên cạnh nhắc nhở một câu, lúc này Ngô Thành Nam mới giống như tỉnh mộng, đi tới ghế tài xế, nhìn thoáng qua Trần Bách Nhã, sau đó lộ ra một nụ cười dịu dàng.

“Trân Bách Nhã, tuy rằng tôi không ở thành phố An Lạc trong vòng hai năm, nhưng không có nghĩa là tôi không thể liên lạc với ông cụ, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như thế, chỉ cần tôi muốn nói với ông cụ thì chỉ cần mấy phút đồng hồ. Giờ giấc nghỉ ngơi và làm việc của ông cụ không ai rõ hơn tôi cả”

Ngô Thành Nam nói xong thì cũng lái xe rời đi, Trân Bách Nhã đứng tại chỗ, sắc mặt âm u, trong lòng anh ta nguyền rủa Ngô Thành Nam, hy vọng anh ta không thế trở về thành phố An Lạc sau khi rời đi, tốt nhất nhất ngoài ý muốn chết ở bên ngoài đi Ngô Thành Nam lái xe ra ngoại thành, nơi mà anh ta sắp đến cách thành phố An Lạc không xa, thế nhưng cũng phải mất năm sáu tiếng đồng hồ lái xe.

Nếu như công ty ở thành phố An Lạc thực sự xảy ra chuyện gì thì chỉ sợ anh ta chạy về cũng không kịp.

Nói không ngoa, mấy năm nay thân thể của ông cụ càng ngày càng không tốt, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu như anh ta về không kịp, bị thäng nhãi Trần Bách Nhã giành trước, vậy thì anh ta phải chịu thiệt thòi rồi Trong lòng của Ngô Thành Nam rất bực bội, càng nghĩ càng cảm thấy không công bằng, ngón tay cầm chặt tay lái, nhìn xe cộ phía trước, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng vô cùng táo bạo và ngớ ngẩn.

Ngay khi ý tưởng này xuất hiện, nó đã bén rễ trong đầu anh ta và tiếp tục quay vòng Trong đầu của Ngô Thành Nam hiện lên vẻ mặt hả hê của Trần Bách Nhã cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, hung hăng đạp chân ga một cái, rồi đâm vào chiếc xe phía trước…

Hoắc Tùng Quân ôm Bạch Hoài An ngủ một giấc hết sức thoải mái, khi tỉnh dậy thì đã tám giờ sáng rồi.

Nhìn thấy Bạch Hoài An còn ngủ, anh năm lì ở trên giường, nhìn chăm chăm người phụ nữ đang nằm trong lòng.

Ánh nắng đã xuyên thấu qua ô cửa số, Bạch Hoài An dường như cảm thấy chói mắt nên đã thu mình vào trong vòng ngực anh, vầng trán trắng trẻo sạch sẽ áp vào ngực anh.

Hoắc Tùng Quân nhìn thấy động tác của cô tựa như một chú mèo nhỏ, trong lòng mềm nhũn thành một vũng nước, anh thật sự hi vọng khoảnh khắc này có thể ở lại mãi mãi Thế nhưng lúc này điện thoại di động lại vang lên, tiếng chuông đột ngột dồn dập đã đánh thức Bạch Hoài An.

Cô giật mình tỉnh giấc, tóc rối bời, đôi mắt tràn ngập mê man và khốn đốn: “Chuông báo vang lên rồi à, đã mấy giờ rồi?”

“Không có việc gì, vẫn còn sớm, em cứ ngủ tiếp đi” Hoắc Tùng Quân nói và sờ sờ tóc của cô, dỗ dành cô tiếp tục ngủ, sau đó anh cầm điện thoại di động lên và nhìn thoáng qua, là điện thoại của Triệu Khôi Vĩ.

Triệu Khôi Vĩ biết anh ở chỗ Bạch Hoài An, nếu như không phải là chuyện khẩn cấp thì anh ấy không có khả năng gọi điện thoại cho anh vào lúc sáng sớm một cách gấp gáp như vậy.

Anh nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của Bạch Hoài An, rồi lặng lẽ đứng dậy, cầm điện thoại di động lên và đi tới phòng khách.

Sau khi nhấc máy, anh còn chưa lên tiếng thì giọng nói của Triệu Khôi Vĩ đã dồn dập truyền tới.

“Chủ tịch Hoắc, tôi nhận được tin tức rằng Ngô Thành Nam đã gặp tai nạn xe cộ trên đường đi ra ngoại thành, hiện tại đã được đưa về thành phố An Lạc, bây giờ vẫn đang trong phòng cấp cứu.”

Hoắc Tùng Quân nghe xong lời này thì nhíu mày: “Quả nhiên là cách làm việc của anh †a, chuyện mà tôi giao cậu đã làm xong chưa?”

Giọng điệu của Triệu Khôi Vĩ rất phấn khởi: “Đương nhiên đã làm xong, không có.

một chút dấu vết, ông chủ cứ yên tâm, nhà họ Ngô tuyệt đối sẽ không điều tra được.”

Hoắc Tùng Quân nghe xong lời này thì nới lỏng lông mày ra: “Ngày hôm nay đến phòng tài vụ lãnh hai tháng tiền thưởng.”

Giọng nói của Triệu Khôi Vĩ càng thêm phấn khởi: “Cảm ơn chủ tịch Hoắc.”

Bạch Hoài An lảo đảo đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Hoắc Tùng Quân đang ngồi trong phòng khách, không biết đang suy nghĩ gì, giọng nói của cô vừa ngọt ngào vừa bối rối “Tùng Quân, làm sao vậy?”

Hoắc Tùng Quân thấy cô đi ra, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía chân của cô, đúng như anh nghĩ, cô lại không mang giày.

Hoắc Tùng Quân nhíu mày, lập tức đứng dậy và đi về phía Bạch Hoài An, anh cúi người xuống, anh dùng cánh tay cứng rắn trực tiếp nhấc bổng cô lên.

Bạch Hoài An kinh ngạc hô lên một tiếng, hoàn toàn tỉnh ngủ, vội vã ôm cổ của anh, tim của cô đập thình thịch.

“Anh làm em sợ muốn chết” Cô bình tĩnh lại, vỗ võ vai của Hoắc Tùng Quân, cô tức giận trách móc.

Hoắc Tùng Quân cúi đầu nhìn cô, anh cà cà chóp mũi vào gò má của cô: “Nếu như em mang giày đi ra ngoài thì anh cũng sẽ không có hành động này, chỗ này không có lót thảm giống như nhà của chúng ta trước đây”

Sàn nhà của nhà họ Bạch là gạch men sứ, lạnh như băng, nhất là bây giờ mới là đầu hè, khí trời vẫn chưa quá nóng nực, sáng hay tối đều rất lạnh lẽo.

Trước kia, đôi mắt của Bạch Hoài An nhìn không thấy, Hoắc Tùng Quân đã dùng thảm che kín chỗ ở của bọn họ, các góc cạnh và góc của các loại đồ đạc đều được phủ bằng bông chống va chạm vì anh sợ cô không nhìn thấy mà vô tình làm mình bị thương.

Bạch Hoài An cũng nhớ lại khoảng thời gian trước và đột nhiên phát hiện ra nhiều chỉ tiết mà cô đã bỏ qua.

Thành thật mà nói, trong ba năm kết hôn, mặc dù Hoắc Tùng Quân đã giấu giếm chuyện của An Bích Hà với cô và cũng bị An Bích Hà che mắt. Thế nhưng anh vẫn đối xử khá tốt với cô ở mọi phương diện.

Vào lúc cô cảm thấy tuyệt vọng, chính anh là người đã khích lệ cô, chứa chấp cô, chữa bệnh giúp mẹ của cô, cũng giúp mẹ con cô có một chỗ ở tử tế.

Khi cô đang mãi suy nghĩ thì Hoắc Tùng Quân đã ôm cô vào phòng ngủ, đặt cô lên giường, sau đó ngồi xổm xuống để giúp cô mang giày.

Bạch Hoài An cúi đầu nhìn anh nghiêm túc mang giày giúp cô, trong lòng vô cùng cảm động, cô nghiêng người ôm lấy cổ của anh.

Động tác này khiến cho Hoắc Tùng Quân ngẩng đầu theo bản năng, cái trán của Bạch Hoài An cà vào mặt của anh: “Anh thật tốt”

Một câu nói không đầu không đuôi khiến cho Hoắc Tùng Quân sửng sốt một chút, anh lập tức nở nụ cười: “Tại sao em lại đột nhiên trở nên thích làm nũng như thế”

Vẻ mặt của Bạch Hoài An vô cùng kinh ngạc, làm sao có thể trùng hợp như vậy?

Cô do dự một hồi, nhìn về phía Hoắc Tùng Quân: “Ngô Thành Nam tâm cơ thâm trầm, luôn luôn có “mưu hèn kế bẩn”, anh nói xem anh ta có âm mưu gì hay không? Không phải thì làm sao có thể xảy ra tai nạn một cách trùng hợp ở ngay trên đường rời khỏi thành phố An Lạc và gần thành phố An Lạc như vậy”