Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 258



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 258: Anh hùng biến thành sỉ nhục

Quý Tiêu Châu không ngờ Bạch Hoài An lại gấp gáp như vậy, đã nhìn thấy hành động.

kiên quyết đóng cửa của Lý Gia Minh mà cô còn trực tiếp đưa tay vào.

Cả hai người đàn ông đều không phản ứng.

Lý Gia Minh biết sức của mình mạnh bao.

nhiêu, làn da của người phụ nữ thường mềm mại, chắc chắn sau cú đập vừa nãy cô đã bị thương.

Thấy cậu ta lại mở cửa, Bạch Hoài An sợ cậu †a sẽ đóng cửa lần nữa, cô không ngại thương tích của mình mà đem cả người dựa vào khung cửa ngăn cản cậu ta đóng cửa.

“Tôi có chuyện muốn tìm cậu, liên quan đến tính mạng con người, rất gấp.”

Lý Gia Minh rời thành phố An Lạc, cắt đứt liên hệ với những người đó, đột nhiên có người lạ từ thành phố An Lạc đến cửa, cậu ta cũng đã đoán được mục đích của hai người.

Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt nước mắt lưng tròng, vẫn cố nén đau, vịn vào khung cửa Lý Gia Minh đột nhiên mềm lòng, thở dài: “Hai người vào đi.”

Nhìn thấy thái độ mềm lòng của cậu ta, Bạch Hoài An vui mừng khôn xiết, nước mắt đã tích tụ lại rơi trên mặt đất.

Nhìn thấy vậy, Lý Gia Minh đột nhiên lui về phía sau hai bước: “Đừng khóc, tôi cho cô vào.”

Làm sao Quý Tiêu Châu có thể không biết suy nghĩ của cô, cậu ta thở dài không nói gì.

Lý Gia Minh lấy hộp thuốc đưa cho Quý Tiêu Châu, nhờ cậu ta bôi thuốc mỡ cho Bạch Hoài An, còn mình tự đi vào bếp pha trà.

Lúc cậu ta bưng tách trà ra, Quý Tiêu Châu đã bôi thuốc xong.

“Cánh tay của cô không sao chứ?” Lý Gia Minh đưa trà cho họ rồi hỏi Bạch Hoài An lắc đầu: ‘Không sao, chỉ là bị thương ngoài da”

Cô có thể thấy được Lý Gia Minh này giống như bố của cậu ta, là một người tốt bụng, khi cậu ta nói cũng có thể nhìn ra tính cách cậu ta, rất dịu dàng.

Niềm hy vọng dâng trào trong lòng Bạch Hoài An, cô không quan tâm đến việc uống trà, nói: ‘Lần này chúng tôi đến đây…”

“Tôi biết cô đến từ đâu” Lý Gia Minh nhìn cô lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không giúp được gì cho cô”

“Tại sao?” Bạch Hoài An có chút kích động, môi run run nhìn cậu ta: “An thị bọn họ đã được tôi kiểm soát rồi. Họ sẽ phá sản bất cứ lúc nào, sẽ không có ai có thể đe dọa tính mạng của cậu nữa, tại sao lại không chịu nói ra sự thật?”

Cô cho rằng vì bị An thị đe dọa là lý do khiến Lý Gia Minh rời khỏi thành phố An Lạc nhanh chóng như vậy, nhưng bây giờ An thị đã gần như không còn nữa, tại sao cậu †a vẫn không muốn giúp cô.

Bạch Hoài An nói, sốt ruột đem đoạn ghi âm tối qua và bình luận phía dưới cho cậu ta xem.

“Tôi không lừa cậu, nhìn này, trong đoạn ghi âm, An Vu Khang đã thừa nhận đã giết bố tôi và mua chuộc bác sĩ pháp y Lý, nhưng chúng tôi không có bằng chứng để kết tội ông ta. Tôi thực sự không lừa cậu, cậu là người duy nhất có thể đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện”

Khi Bạch Hoài An nói, cẩn trọng nhìn Lý Gia Minh, thử nói: “Cậu và pháp y Lý đã nương tựa nhau nhiều năm như vậy. Lý do tại sao cậu chọn rời đi sau khi ông ấy qua đời và trong nhiều năm cũng không quay trở lại thành phố.

An Lạc, chắc chắn ông ấy đã nói điều đó với cậu, có đúng không?”

Lý Gia Minh im lặng, hồi lâu mới gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tôi không thể ra mặt. Tôi đã hứa với bố tôi”

Hơi thở Bạch Hoài An gấp gáp, giọng nói khó nhọc: “Nhưng bây giờ bố cậu đã qua đời…

Quý Tiêu Châu vội vàng kéo Bạch Hoài An để cô bình tĩnh.

Bạch Hoài An bị cậu ta nhắc nhở, buộc bản thân phải bình tĩnh, suy nghĩ một chút, tìm ra trong bình luận ra những nhận xét về pháp y Lý, đưa chúng cho Lý Gia Minh.

“Bố cậu mất đã ba năm rồi, nhưng trong suy nghĩ của nhiều người, ông ấy là người ngay thẳng, nhân hậu. Có lẽ trong đời ông ấy chỉ làm một việc trái lương tâm như vậy khiến nạn nhân bị oan. Tôi tin thời điểm ông ấy qua đời chắc cũng không được bình an, đúng chứ?”

Sau khi nghe lời này, lông mi của Lý Gia Minh run lên, trầm mặc mím môi không nói.

Nhìn bộ dạng này của cậu ta, cô tin chắc mình đoán đúng rồi.

Biểu tình cô chấn động, nói tiếp: “Trong suốt cuộc đời pháp y Lý có danh tiếng tốt, bởi vì đoạn ghi âm này có thể che giấu sự thật.

Nhiều người trên mạng rất cực đoan, thậm chí chúng ta cũng thường có hành vi như vậy. Một kẻ xấu cả đời làm chuyện xấu đột nhiên làm một việc tốt thì người khác sẽ có ấn tượng rằng người này không xấu, nhưng nếu một người tốt cả đời làm việc tốt mà đột nhiên làm điều xấu, thì ấn tượng của mọi người về anh ta là người này bề ngoài ra vẻ đạo mạo và đạo đức giả…”

Bạch Hoài An vừa nói, hơi thở của Lý Gia Minh đột nhiên gấp gáp, như thể cậu ta đang muốn nói gì đó, nhưng bởi vì cậu ta cân nhắc phải nói gì, nên trên khuôn mặt tái nhợt lo lắng của cậu ta lên nét đỏ bừng.

Khi Quý Tiêu Châu nhìn thấy vậy thì lập tức đổ thêm đầu vào lửa, cho Lý Gia Minh xem những bình luận ác ý của những người trên mạng về pháp y Lý: “Đời này bố cậu đã làm một việc trái lương tâm, bây giờ bị bọn họ nói thành tội ác tày trời, hợp tác với người xấu làm bậy. Nếu cậu không đứng ra giải thích toàn bộ câu chuyện, thì trong mắt người khác bố cậu là một người một người xấu, là một cái gai của cảnh sát”

Bạch Hoài An nói tiếp: “Sau này nhắc đến ông ấy, ấn tượng của người khác không phải là đối tác công lý của cảnh sát, không phải anh hùng gốc rễ của án oan, mà là nỗi hổ thẹn của đất nước, đồng lõa của kẻ ác…”

“Đủ rồi!” Lý Gia Minh đột ngột đứng dậy, chiếc ghế trượt trên sàn, phát ra âm thanh chói tai.

Cậu ta chống tay dựa vào bàn, thở gấp, cúi đầu không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng họ cũng biết sắc mặt cậu ta lúc này vô cùng khó coi.

Cậu ta thở hổn hển, một lúc lâu sau mới nói: “Bố tôi làm thế là vì tôi…”

Bạch Hoài An và Quý Tiêu Châu liếc nhau, trong lòng khẩn trương.

Lý Gia Minh chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt uể oải, như đang suy nghĩ điều gì, viền mắt ươn ướt, khóe mắt ửng hồng.

“Tôi và bố sống nương tựa vào nhau. Sức khoẻ tôi từ nhỏ đã không tốt, ông ấy vừa là bố vừa là mẹ, đã nuôi tôi lớn lên. Ông ấy đã hành nghề y nhiều năm và làm việc chăm chỉ, nhưng ông ấy luôn lo lãng cho sức khỏe của tôi nên tiền lương, tiền thưởng đều dốc hết cho bệnh viện”

Lý Gia Minh nói, ánh mắt áy náy: “Bốn năm trước, tôi bị bệnh nặng, lúc ấy cần phải phẫu thuật, phí phẫu thuật hơn 900 triệu là cái giá trên trời đối với nhà tôi, bố tôi gom mãi vãi không đủ. Bác sĩ nói nếu bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để phẫu thuật, tôi sẽ hoàn toàn xong đời.”

“Tối hôm đó, bố tôi nằm cạnh giường tôi cả một đêm, ngày hôm sau cũng không có xuất hiện ở bệnh viện, đến sáng hôm sau mới mang thẻ ngân hàng đến bệnh viện với vẻ mặt mệt mỏi”

Khi nói đến đây, cậu ta như chợt bừng tỉnh, ngước nhìn Bạch Hoài An, nói: “Bố tôi thực xin lỗi cô, xin lỗi bố cô, xin lỗi gia đình cô. Nhưng xét cho cùng, đó là vì tôi, thân thể của tôi không biết cố găng mới dẫn đến bố tôi đi trên con đường sai trái này, là lỗi của tôi. “

Môi Bạch Hoài An run lên, nước mắt rơi xuống, nhưng cô không thể nói một lời nào.

Cô không thể nói tha thứ, ai cũng gặp khó khăn, chẳng lẽ bố cô nên chết sao? Hậu quả của vụ tai nạn xe hơi này là gia đình cô bị hủy hoại, gia đình ba người mất đi hai người, cô có nên chịu đựng điều này không?

Quý Tiêu Châu thở dài nhìn Lý Gia Minh: “Sau khi rời khỏi thành phố An Lạc, cậu không để ý đến chuyện này sao? Không, nói chính xác, một năm sau khi cậu khỏi bệnh thậm chí còn chưa bao giờ hỏi thăm bố anh đã làm những chuyện gì”

Lý Gia Minh sững sờ nhìn cậu ta Quý Tiêu Châu chỉ vào Bạch Hoài An, nói: “Cậu có biết điều gì đã xảy ra sau vụ tai nạn xe hơi đó không? Cậu có biết tại sao chúng tôi lặn lội tìm kiếm cậu mãi không?”