Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 273



Chương 273: Khoe con dâu

Bạch Hoài An bị những lời nói của mẹ Hoắc làm cho sửng sốt, bút kẻ mắt trong tay cũng bị nguệch một đường, may mà cô kịp thời thu tay lại, nếu không toàn bộ lớp trang điểm sẽ bị hỏng mất.

“Bác gái, tôi đi có phải không thích hợp lắm không?”

Nghe mẹ Hoắc nói hôm nay có một bữa tiệc, nhưng thực chất là một đám quý cô quý bà mượn cớ tổ chức sinh nhật để tụ họp. Hiện tại cô vẫn chưa đính hôn với Hoắc Tùng Quân, đi theo mẹ Hoắc có chút không ổn lắm.

“Không sao đâu, cô đi theo tôi, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu cô với mấy vị quý bà khác.” Mẹ Hoắc nháy mắt với cô.

“Tôi nghe Tùng Quân nói, sau khi tham dự tuần lễ thời trang Pháp và về nước, cô dự định sẽ mở một phòng làm việc của riêng mình theo hình thức tư nhân. Bạn bè của tôi đều là những người giàu có và nhàn rỗi, đến lúc đó cô có thể phát triển họ trở thành khách hàng của mình”

Nghe mẹ Hoắc nói như vậy, Bạch Hoài An liền hiểu ý của bà ấy.

Quả nhiên không hổ là các quý bà nhà giàu, quá trình tham gia bữa tiệc cũng chính là quá trình tích lũy các mối quan hệ.

Bữa tiệc lần này về cơ bản đều là các quý bà. Tương lai phòng làm việc của cô cũng sẽ tập trung vào thời trang nữ. Cho.

nên, đây quả thực là một cơ hội tốt.

Bạch Hoài An suy nghĩ một lúc, cũng không vội từ chối Mẹ Hoắc đã có lòng như vậy, nếu cô còn từ chối nữa xem chừng không tốt lắm.

Sau khi giúp mẹ Hoắc trang điểm xong, Bạch Hoài An cẩn thận đeo chiếc vòng ngọc trai vào cho bà ấy, quan sát một lúc rồi hài lòng gật đầu: “Bác gái, xong rồi, bác nhìn tổng thể xem thế nào?”

Vừa nói cô vừa tránh ra để mẹ Hoắc soi gương Mẹ Hoắc nhìn bản thân mình trong gương, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn sửng sốt một chút.

Tay nghề và thẩm mỹ của Bạch Hoài An thực sự không chê vào đâu được.

Phong cách trang điểm này khiến bà ấy trông khác hoàn toàn với trước đó, lông mày được tỉa đi rất nhiều, vẽ thành kiểu lá liễu cổ điển, trang điểm nhẹ nhàng, môi đánh không quá đậm, má hồng phớt nhẹ, nhìn tổng thể càng toát lên vẻ quyến rũ, phong tình.

Đường nét trên gương mặt bà ấy vốn dĩ đã tương đối đoan trang xinh đẹp, kết hợp với kiểu trang điểm cổ điển, trang nhã này càng tạo nên một vẻ đẹp khó tả.

Chiếc sườn xám cũng được kết hợp với chuỗi vòng cổ ngọc trai, nhìn tổng thể rất hài hòa và quý phái.

Mẹ Hoắc hài lòng khẽ chạm vào tóc mai của mình, kinh ngạc thốt lên: “Hoài An, tay nghề của cô thật tuyệt. Nếu như tôi là người mẫu quảng cáo thì phòng làm việc của cô chắc chắn sẽ trở nên nổi g đối với đối với phụ nữ trong tương lai.”

Bạch Hoài An mỉm cười, đôi mắt đào hoa khẽ cong như trăng lưỡi liềm, nhìn vừa trẻ trung vừa dễ thương.

Mẹ Hoắc quay lại nhìn thấy cảnh này trong lòng liền ngứa ngáy, nếu sau này cô và Hoắc Tùng Quân có thể sinh ra một đứa cháu gái xinh đẹp và đáng yêu như vậy thì tốt biết bao.

Mẹ Hoắc nhìn đồng hồ, thấy không còn quá sớm liền nhanh chóng nhờ Bạch Hoài An chọn cho mình một bộ lễ phục để dự tiệc.

Sau khi Hoắc Tùng Quân và bố Hoắc từ phòng ông nội Hoắc đi ra, hai người lại tiếp tục trò chuyện về tình hình công ty trong phòng khách một lúc.

Bố Hoắc nhìn đồng hồ đeo tay, thỉnh thoảng lại nhìn lên cầu thang, nói với Hoắc Tùng Quân: “Mẹ con và Hoài An ở trên lầu làm gì vậy? Không phải bà ấy muốn tham dự bữa tiệc sao? Nếu không xuất phát thì sẽ muộn mất. “

Hoắc Tùng Quân nhàn nhã ngồi uống trà, không chút nào lo lắng, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ.

Hoài An và mẹ Hoắc có thể hòa thuận lâu như vậy, trên lầu cũng không có to tiếng tranh cãi, đây quả là chuyện tốt.

“Mẹ con còn muốn bố phải đích thân đưa đi. Chốn phụ nữ tụ tập, bố đến đó làm gì? Để cho tài xế đưa đi chẳng phải cũng giống nhau sao! Đã cưới nhau bao nhiêu năm rồi mà vẫn dính bố như vậy”

Bố Hoắc thấp giọng lẩm bẩm vài câu, nghe giống như đang than phiền, nhưng khi câu nói cuối cùng lại đầy vẻ khoe khoang nhìn về phía Hoắc Tùng Quân liền phát hiện vẻ mặt anh không hề thay đổi, trước sau vẫn luôn bình thản, như thể không nghe ông ấy nói chuyện.

Khoe khoang bất thành!

Bố Hoắc đáng tiếc tặc lưỡi, nghe thấy tiếng giày cao gót từ trên lầu truyền đến, cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp cao giọng nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta…”

Bố Hoắc vừa nói vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đứng ở đầu cầu thang lập tức sững sờ, thậm chí quên mất phải nói gì, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng tán thưởng.

Bạch Hoài An đứng sau lưng mẹ Hoắc, đem biểu cảm này.

thu vào trong mắt, che miệng cười trộm, cô lặng lẽ bước đến bên cạnh Hoắc Tùng Quân, nói nhỏ vào tai anh: “Tùng Quân, anh xem cách bác trai nhìn bác gái kìa. Bác gái hôm nay thật là quá xinh đẹp”

“Ừ, đúng là rất đẹp” Một giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô.

Bạch Hoài An quay đầu lại nhìn anh một cái, phát hiện hai mắt Hoắc Tùng Quân đang dán chặt trên người mình, cái nhìn vô cùng nóng bỏng.

Cô mất tự nhiên mím môi, siết chặt ngón tay anh: “Nhìn em làm gì, nhìn bác gái kìa.”

Hoắc Tùng Quân cười nắm lấy ngón tay cô: “Hôm nay em cũng rất đẹp.”

Bạch Hoài An mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, không phải kiểu trang phục sang trọng mà có chút gì đó đời thường hơn, chiếc váy mềm mại trang nhã, kết hợp với mái tóc dài xõa ngang vai, trang điểm nhẹ nhàng toát lên vẻ thanh lịch của một cô gái nhỏ.

“Em thay quần áo làm gì vậy?” Hoắc Tùng Quân hỏi.

Bạch Hoài An đỏ mặt giải thích: “Bác gái nói, muốn em cùng bà ấy tham dự bữa tiệc”

Cô lặng lẽ ghé sát tai Hoắc Tùng Quân, đem chuyện mẹ anh muốn giới thiệu cho cô mạng lưới quan hệ nói ra.

Hoắc Tùng Quân kinh ngạc liếc nhìn về phía Hoắc mẹ, ánh mắt ấm áp, sờ sờ tóc Bạch Hoài An, dịu dàng nói: “Tâm ý của mẹ em cứ tiếp nhận. Bà ấy là người không giỏi thể hiện lòng tốt của mình”

Bạch Hoài An khẽ nhấc váy của mình, cười nói với Hoắc Tùng Quân: “Em biết, vậy nên em rất vui vẻ đón nhận, khách khí quá lại thành xa cách. Chiếc váy này là bác gái chọn cho em, đồ trang điểm cũng là của bà ấy”

Trong khi hai người đang nói chuyện, bố Hoắc đã nhanh chóng chạy đến chỗ mẹ Hoắc, nhìn qua nhìn lại một vòng, cẩn thận quan sát rồi tấm tắc khen.

“Thật đẹp, khác hoàn toàn khác với phong cách trước đây, đúng là khiến người khác mở rộng tâm mắt”

Mẹ Hoắc vô cùng vui sướng trước lời khen ngợi của bố Hoắc, bà ấy hất căm lên đắc ý nói: “Quần áo là Hoài An may cho.

em, trang điểm và làm tóc cũng do con bé làm, đẹp không?”.

Những lời này khiến bố Hoắc cảm thấy chua xót, hừ mũi nhỏ giọng nói: “Hoài An cũng nói sau này sẽ may cho anh một bộ quần áo.

Em đừng vội đắc ý, không phải chỉ mỗi em có.”

“Dù sao em cũng là vị trưởng bối đầu tiên nhận được lễ vật, cả anh và ông nội Hoắc đều chậm hơn em một bước.” Mẹ Hoắc: vừa nói vừa ngẩng đầu đi về phía Bạch Hoài An.

Bố Hoắc tuy có chút ghen tị nhưng vẫn đi theo, cẩn thận đỡ bà ấy: “Em còn đang mang giày cao gót, đi chậm một chút, cẩn thận ngã cầu thang”

“Hoài An, chúng ta đi thôi, sắp trễ giờ rồi.”

Mẹ Hoắc lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, Bạch Hoài An vội vàng đi về phía bà ấy, vừa bước được hai bước liền bị Hoắc Tùng Quân kéo lại.

Cô nhìn anh thắc mắc.

Hoắc Tùng Quân cười nói với mẹ Hoắc: “Mẹ, đúng lúc con đang rảnh, con đưa mẹ và Hoài An đi, bố hình như có việc nên đang vội.”

Bố Hoắc đang cầm chìa khóa xe chuẩn bị đi theo hai người liền quay đầu lại Ông ấy nói mình không có thời gian khi nào? Hoắc Tùng Quân đúng là quá gian xảo!

Mẹ Hoắc nghe vậy lập tức bỏ rơi chồng mình, kéo Bạch Hoài An đi về phía con trai mình: “Đi thôi, con đưa chúng ta đến đó”

“Vợ… Không phải em bảo anh đưa em đi sao?” Bố Hoắc ủy khuất nói.

Mẹ Hoắc quay đầu nhìn ông ấy, tự nhiên nói: “Hiếm khi con trai muốn đưa em đi một lần, em đương nhiên phải đồng ý rồi.

Anh là người lớn sao còn dính người như vậy”

Nói xong liền rời đi mà không ngoái lại.

Hoắc Tùng Quân từ nhỏ đã ở với ông cụ Hoắc, lớn lên tính cách lại lãnh đạm. Thật lòng mà nói, hai người họ chưa bao giờ đi chung với nhau.

Lần này cuối cùng anh cũng đề nghị đưa bà ấy và Hoài An đến bữa tiệc, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua được.

Con trai và con dâu ưu tú như vậy, dĩ nhiên bà ấy phải khoe khoang một phen.

Bữa tiệc được tổ chức tại một biệt thự ở ngoại ô, khung cảnh rất dễ chịu và không khí trong lành.

Khi Hoắc Tùng Quân lái xe đến nơi, mặt trời đã lặn.

Trước cửa biệt thự đỗ rất nhiều ô tô sang trọng, trên cây được trang trí bằng những chiếc đèn lông nhỏ đủ màu sắc cực kỳ lộng lẫy và lãng mạn, người ra vào cơ bản đều là phụ nữ mặc lễ phục, trang điểm tỉnh tế.

Thời điểm xe của nhà họ Hoắc đến nơi, lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý.

Lần này Hoắc Tùng Quân đóng vai một tài xế tiêu chuẩn, xuống xe mở cửa cho mẹ anh và Bạch Hoài An, đồng thời đỡ hai người ra ngoài.

Lúc mẹ Hoắc bước xuống, các chị em vội vàng kéo nhau tới, thi nhau nắm lấy tay bà ấy khen.

“Bà Hoắc, lễ phục hôm nay của bà thật sự rất đẹp, vừa đoan trang vừa nhã nhặn.”

“Bộ sườn xám này thật sự rất hợp với dáng người của bà, trang điểm và làm tóc cũng thật tinh xảo, thoạt nhìn cứ như là một mỹ nhân thời dân quốc.”

“Bà mời chuyên gia trang điểm nào đó? Thật xinh đẹp. Toàn bộ khí chất trên người giống như bước ra từ tranh vẽ vậy”

Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân đứng cạnh mỉm cười nhìn mẹ Hoắc đang bị vây quanh, ánh mắt đầy kiêu ngạo và đắc ý.

Bà ấy cũng thầm quan sát ánh mắt của các quý bà xung quanh, phần lớn lời khen là thật lòng, ánh mắt ai nấy đều sáng ngời. Có người thân thiết với mẹ Hoắc trực tiếp đưa tay chạm vào quần áo trên người bà ấy, trâm trồ khen ngợi.