Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 276



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 276: Xuất hiện làm trò cười cho thiên hạ

“Hoài An, cô nhìn gì mà chăm chú vậy?” Mẹ Hoắc thấy đường nhìn của cô như ghim vào bóng lưng của bà Trần không dứt ra được liền hỏi.

Ánh mắt ấy vô cùng phức tạp, như thể đang suy tư điều gì đó.

Cô thấy bà ấy tò mò liền thì thầm bên tai: ” Bác gái, bộ váy mà bà ta đang mặc kia trông rất giống ‘Khinh Hà, sản phẩm mới được tung ra trong đợt họp báo gần đây”

Vào ngày tổ chức họp báo cho ra mắt “Khinh Hà” kia, Bạch Hoài An cũng có chú ý tới, hôm đó cũng có một vài bà lớn tham dự.

Trước đấy Bạch Hoài An còn không nhận ra bà Trần, bởi cô cũng không để ý thân phận của mấy người đó, nhưng bây giờ nhìn kỹ bộ váy kia cảm thấy quen mắt nên mới nhận ra.

Mẹ Hoắc nghe xong, khó hiểu hỏi: “Bộ váy này có vấn đề gì sao?”

Bạch Hoài An cười một tiếng giải thích có công ty khác ra thông báo trước An Bích Hà, cô ta chỉ có thể tạm thời ứng phó bằng việc thiết kế vội ra vài mẫu quần áo coi như sản phẩm mới mà công bố.

“Bộ váy mà bà Trần đang mặc hẳn là đấu giá được từ đợt họp báo đó của An Bích Hà”

Trong lúc bà ấy đang nghi ngờ, bà Trần ở bên này cũng vô cùng phiền não.

Trước đây nhà họ Ngô đã tuyên bố sẽ vạch rõ giới hạn với nhà họ An, ông cụ Ngô năm trong tay sản nghiệp của nhà họ An, trong lòng cũng có chút áy náy, cho nên khi biết An Bích Hà mở họp báo công sản phẩm mới “Khinh Hà” liền kêu bà ta tới ủng hộ Bà ta cũng không thể làm trái lời bố nên đành đến tham dự cũng có lòng đấu giá một bộ váy dạ hội.

Thiết kế của bộ váy kia nhìn chung cũng không có gì xuất sắc, bà ta vốn định trực tiếp đem bỏ một góc chứ không hề có ý định mặc.

Nhưng bữa tiệc sinh nhật hôm nay gửi thiệp mời quá muộn khiến bà ta không kịp trở tay, nên đành cho người đến phòng cất đồ chọn bừa một bộ.

Có lẽ đám người hầu thấy bà ta mới mua bộ này nên trực tiếp đem đến.

Lúc cầm tới thì cũng không còn thời gian nữa mà bà ta cũng lười đổi nên trực tiếp mặc vào rồi đến đây.

Bộ váy này không vừa người bà ta cho lắm, vì tỷ lệ cơ thể của bà Trần không được cân đối, kích thước đại khái thì phù hợp nhưng phần ngực thì rộng còn phần hông thì chật.

Trong lúc đi lại, phía trên thì trễ xuống phía dưới thì bó chặt khiến cho bà ta vô cùng khó chịu.

Hơn nữa cũng không biết chất vải có vấn đề gì không mà người bà ta cảm thấy hơi ngứa Trước kia bà Trần vô cùng thích loại hình xã giao này nhưng giờ đây bà ta chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đi về, cởi bộ váy này ra vứt đi, thề cả đời này sẽ không bao giờ mặc mấy đồ gây khó chịu như vậy nữa.

Bộ đồ “Khinh Hà” này sao có thể như một mớ rẻ rách vậy chứ, kích thước không vừa thì chả nói nhưng chất vải vừa không mịn màng mà còn mang lại cảm giác đâm chích trên da, khiến người ta vô cùng bức bối.

Bà Trần chỉ đánh giả bộ làm một duỗi tay trong vô thức để giảm bớt sự ngứa ngáy trên người nhưng kết quá lại vung tay quá lớn trực tiếp đụng phải người khác.

“A!”

Bà ta bị bố váy làm cho khó chịu nên nhìn đâu cũng thấy ngứa mắt, đi theo người hầu lên tầng.

Lúc đi qua mẹ Hoắc cùng Bạch Hoài An thì hất tóc một cái.

Lúc này, mẹ Hoắc liền kéo bà ta lại, biểu cảm vô cùng kinh ngạc.