Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 303



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 303: Tớ sai rồi

Sở Minh Nguyệt nghe vậy thì vành mắt nóng lên, mũi cũng Cay cay.

Sự cố gắng kiên cường cuối cùng của cô ấy đã sụp đổ.

Cô ấy hít thở sâu một lúc lâu, kìm nén nước mắt, không bật khóc, nhưng giọng nói vân hơi run: “Không sao hết, tớ chỉ nhớ cậu thôi, mà tay nhanh hơn não, gọi điện thoại cho cậu, thôi cậu mau đi ngủ đi, mai cậu còn phải đi làm đó”

Bạch Hoài An nghe thấy giọng cô ấy hơi run nên hít sâu một hơi, cẩn thận nói: “Ngoan, Minh Nguyệt, cậu nói cho tớ biết, bây giờ cậu đang ở đâu, tớ tới tìm cậu, dù sao tớ cũng không ngủ được, còn hơn trằn trọc lo cho cậu một đêm, cứ để tớ qua đó xem cậu thế nào đi”

Sở Minh Nguyệt nghe mấy lời dịu dàng của cô, một lúc lâu mới nói: “Tớ tới nhà cậu đón cậu, chúng ta ra ngoài tâm sự đi”

“Được” Bạch Hoài An cúp máy rồi lập tức trở về phòng ngủ, chuẩn bị thay quần áo.

Hoắc Tùng Quân vẫn chưa ngủ, anh thấy cô định thay quần áo thì ngồi dậy, ôm eo cô: “Nửa đêm rồi, em còn định đi đâu vậy?”

Anh nói xong thì hôn nhẹ một cái lên cổ Bạch Hoài An.

Bạch Hoài An thấy ngứa nên rụt cổ lại, đẩy vai anh ra: “Anh mau ngủ đi, em và Minh Nguyệt có chút việ: Cô nói xong thì dừng lại một chút, đột nhiên cau mày nhìn Hoắc Tùng Quân.

Rất ít khi Sở Minh Nguyệt thể hiện những tâm trạng yếu ớt thế này ra ngoài, công việc thì vẫn thuận lợi như cá gặp nước, chỉ có thể là do cuộc sống của cô ấy.

Gần đây cô ấy đang ở chung với Châu Hữu Thiên, chắc chắn không thể không liên quan tới chuyện này.

Cô thay xong quần áo, đột nhiên quay lại nằm cổ áo Hoắc Tùng Quân hỏi: “Hoắc Tùng Quân, em hỏi anh, gần đây Châu Hữu Thiên… Có cặp kè với cô gái khác không?”

Hoắc Tùng Quân bị bạn gái hung hăng hỏi câu đó thì sửng sốt một chút, ngay sau đó thất thần suy nghĩ: “Gần đây anh bận chuyện An thị và nhà họ Ngô, rất ít khi liên lạc với Châu Hữu Thiên, ngày mai anh sẽ đi điều tra giúp em”

Lúc này Bạch Hoài An mới buông cổ áo anh ra, kéo phẳng nếp nhăn trên áo anh lại, cười híp mắt nhìn anh: “Tốt nhất là Châu Hữu Thiên không dây dưa với cô gái khác, Minh Nguyệt không dễ nói chuyện như em đâu, trong quan hệ tình cảm, cô ấy còn dữ hơn em nhiều”

Hoắc Tùng Quân bị cô nhìn như thế thì đột nhiên rùng mình một cái, sao cô bạn gái như con thỏ trắng của anh lại có cảm giác như biến thành kẻ xấu thế này, khiến anh cảm thấy sau lưng lành lạnh.

Anh vuốt mái tóc dài của Bạch Hoài An, trong lòng anh có chút vui mừng, may là Hoài An rất thích anh, may là bố mẹ Hoài An cho cô đủ cảm giác an toàn, không để cô thất vọng với tình yêu.

“Có lẽ Châu Hữu Thiên sẽ không giấu Sở Minh Nguyệt dây dưa với cô gái khác đâu, con người anh ta thích chơi đùa một chút, nhưng ít nhất thì nhân phẩm vẫn ổn, cho dù anh ta qua lại với cô gái khác thì cũng sẽ nói rõ với Sở Minh Nguyệt”

Hoắc Tùng Quân khá tin tưởng Châu Hữu Thiên trong phương diện này.

Bạch Hoài An nhìn anh cam đoan chắc chắn như vậy thì mới khẽ thả lỏng tâm trạng, cô mặc áo khoác, nói với Hoắc Tùng Quân: “Mấy lời em vừa nói với anh không phải nói bừa, Minh Nguyệt vô cùng quả quyết trong chuyện tình cảm”

Lúc trước, khi nhận ra tình cảm trong lòng mình, Sở Minh Nguyệt dám vứt bỏ ám ảnh hồi bé mà ở bên người đàn ông phóng khoáng như Châu Hữu Thiên, nếu như cô ấy không có đủ cảm giác an toàn, khiến cô ấy lại thất vọng với tình cảm thì cô ấy thực sự sẽ cắt đứt với Châu Hữu Thiên ngay và luôn, hơn nữa, còn mãi mãi không bao giờ quay lại với nhau.

Hoắc Tùng Quân cau mày lại, xem ra ngày mai anh phải nhắc nhở Châu Hữu Thiên mấy câu mới được, nếu như không đối xử tốt với con gái nhà người ta được thì sớm buông tay, để cô ấy có thể tìm được người thích hợp với cô ấy hơn.

Sở Minh Nguyệt đến nhà họ Bạch thì thấy Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An đang chờ dưới lầu.

Lúc cô ấy xuống xe thì thấy Hoắc Tùng Quân đang nắm tay Bạch Hoài An giúp cô ấy ủ ấm tay, còn nhỏ giọng hỏi: “Có lạnh không, sao tay em lại lạnh thế này, có muốn lấy gang tay không?

Bạch Hoài An nhìn anh với gương mặt bất đắc dĩ: “Anh ở bên em lâu thế rồi mà, bình thường vào buổi sáng tay chân em hay bị lạnh, không sao đâu, đeo gang tay trong thời tiết này kỳ cục chết đi được”

Sở Minh Nguyệt chần chừ một lúc, hơi ngại đi quấy rầy hai người họ.

Bầu không khí giữa hai người họ tốt đến mức người khác khó mà bước vào được, khiến cô ấy sinh lòng ao ước.

“Minh Nguyệt, ở đây” Bạch Hoài An thấy cô ấy, vội vã vẫy tay gọi cô ấy.

Lúc đó, Sở Minh Nguyệt mới bước đến, mỉm cười ngại ngùng với Hoắc Tùng Quân: “Xin lỗi, giờ này rồi mà còn quấy rầy hai người.”

Hoắc Tùng Quân lắc đầu một cái: “Không sao.”

Sau đó, không ai nói gì nữa, anh đưa Bạch Hoài An lên xe, nhoài lên cửa sổ, rõ ràng anh có khuôn mặt lạnh lùng hững hờ mà lúc này lại hết sức ân cần dặn dò: “Hai người phụ nữ các em ra ngoài thì đừng đến mấy nơi ầm ĩ, lúc nào cũng phải chú an toàn đó.”

Bạch Hoài An phải bảo đảm với anh một lúc lâu, Hoắc Tùng Quân mới thả hai người đi.

Lúc xe lăn bánh rồi, Sở Minh Nguyệt vẫn thấy Hoắc Tùng.

Quân đứng đằng sau qua kính chiếu hậu.

“Hoắc Tùng Quân đối với cậu tốt thật đó, không ngờ người như anh ấy lại có dáng vẻ này lúc ở riêng” Sở Minh Nguyệt trêu Bạch Hoài An một câu.

Bạch Hoài An đỏ mặt: “Anh ấy, chính là có hơi sến vậy đó.”

“Tớ cảm thấy như vậy rất tốt” Sở Minh Nguyệt nhìn thẳng về phía trước, nhẹ nhàng nói một câu.

Nếu như Châu Hữu Thiên có thể làm được như Hoắc Tùng Quân thì có khi cô ấy sẽ không lo được lo mất như bây giờ.

Nhưng đồng thời Sở Minh Nguyệt cũng biết rõ rằng, Châu Hữu Thiên không phải Hoắc Tùng Quân, hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau, đối với Châu Hữu Thiên thì yêu cầu này có lẽ vô cùng khó khăn.

“Cậu và Châu Hữu Thiên làm sao vậy?” Bạch Hoài An không phải kiểu người hay nói vòng vo nên cô hỏi thẳng luôn.

Ánh mắt Sở Minh Nguyệt hơi quái lạ, có đau lòng và một chút phiền muộn, xem ra tâm trạng cô ấy còn nặng nề hơn trước đây rất nhiều.

Bạch Hoài An chắc chắn mấy ngày nay cô ấy sống không vui vẻ.

“Tớ cứ nghĩ rằng mấy điều đó đều dần dần sẽ có, chỉ cần chúng tớ yêu thương nhau là có thể thay đổi vì nhau. Nhưng tớ phát hiện hình như tớ sai rồi” Sở Minh Nguyệt uống nước mà như uống rượu vậy, rõ ràng trong đó không có chất cồn nhưng cô ấy cảm thấy mình hơi say rồi.

“Châu Hữu Thiên hoàn toàn không để ý gì cả, tuổi tác anh ấy cũng không còn nhỏ nữa nhưng rất trẻ con, đây cũng chỉ là tính cách anh ấy vốn thế. Tớ cũng có vấn đề, cậu biết khi còn nhỏ tớ sống trong một gia đình thế nào, bố mẹ tới không hạnh phúc, tớ có hơi chống đối với tình cảm, con người tớ ấy à, suốt ngày lo được lo mất, có lẽ tớ còn cần nhiều cảm giác an toàn hơn những cô gái bình thường khác, nhưng lại khéo là Châu Hữu Thiên không thể cho tớ điều này”

Bạch Hoài An nghe cô ấy nói xong thì mím môi, ngước mắt lên nhìn cô ấy: “Cậu muốn chia tay với Châu Hữu Thiên sao?”