Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 314



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 314: Phương Ly nổi điên

Đưa Sở Minh Nguyệt đến địa điểm vẽ, Trần Thanh Minh giúp cô ấy sắp xếp khung còn mua cho cô ấy rất nhiều đồ ăn vặt, để chất đống xung quanh rồi cười hớn hở mà nói: “Minh Nguyệt, tôi mua đồ ăn vặt cho em rồi, vẽ tranh mà thấy đói thì ¡ nghỉ một lát nhé. Chờ tôi tan làm sẽ đến đón em, còn nếu em muốn về nhà thì cứ gọi cho t Sở Minh Nguyệt nhìn Trần Thanh Minh cười hiền lành và ngây ngô như thế thì không kiềm chế được mà nở nụ cười. Nói thật thì chưa từng có ai nói với cô ấy những lời như thế này khi cô ấy chuẩn bị vẽ vời cả.

“Vẽ tranh mà thấy đói thì em ăn rồi nghỉ một lát nhé.” Câu này của Trần Thanh Minh khiến cô cảm thấy ấm lòng đến kỳ lạ.

Nhìn lại chỗ đồ ăn Trần Thanh Minh mua, khóe môi Sở Minh Nguyệt nở nụ cười, hai mắt cong cong nhìn anh ta: “Túi đồ ăn này đủ để tôi ăn cả một tháng đấy”

Trần Thanh Minh ngượng ngùng sờ đầu: “Tôi quên mất, em gầy như thế, sức ăn cũng ít nữa. Sandwich sáng nay vẫn còn thừa lại một ít mà, tôi còn tưởng đồ ăn tôi làm không hợp khẩu vị của em”

Sở Minh Nguyệt nghe anh ta nói như vậy thì sững cả người, không biết trong lòng mình đang có cảm nhận như thế nào.

Đúng là sức ăn của cô ấy rất ít, sáng nay cố găng lắm mới ăn được bằng đó, còn dư lại một ít nhưng vì sợ Trân Thanh Minh nghĩ rằng mình không thích ăn nên lén lút xử lý chỗ thức ăn đó, không ngờ anh ta lại để ý được.

“Thật xin lỗi, không phải tôi không thích ăn đâu, đồ ăn anh làm ngon thật mà, chỉ là tôi…”

“Tôi biết mà” Trần Thanh Minh vội vàng ngắt lời cô ấy: “Không phải tôi đang trách em mà là do tôi không cẩn thận, lần sau sẽ bớt lượng thức ăn của em lại một chút. Không ăn được thì đừng ép bản thân ăn, như vậy không tốt cho dạ dày đâu. Tôi hỏi Hoài An rồi, cô ấy bảo dạ dày em không tốt lắm.”

Sở Minh Nguyệt nghe vậy thì trong phút chốc không biết nói gì cho phải, chỉ biết ngơ ngác nhìn Trần Thanh Minh, khóe.

mắt bắt đầu đỏ lên.

Ngoài bà ngoại và Hoài An thì dường như chưa có ai quan tâm cô ấy như thế, ngay cả Châu Hữu Thiên, người bạn trai vân cùng cô ấy thân mật nhất cũng chưa từng quan tâm cô ấy như vậy.

Bình thường cứ vẽ là Sở Minh Nguyệt lại quên không ăn uống gì, lâu ngày bị đói thành ra đau dạ dày. Từ sau khi bà ngoại qua đời thì cũng chỉ có Bạch Hoài An nhắc nhở cô ấy nhớ ăn uống lúc vẽ, bây giờ lại có thêm một người nữa.

“Cảm ơn anh”

“Không mà, không cần khách sáo thế mà” Trần Thanh Minh thấy khóe mắt Sở Minh Nguyệt ửng hồng nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười với mình thì trong lòng nhói lên một cái, cảm thấy vô cùng chua xót mà rời khỏi đó.

Đi làm tám tiếng đồng hồ mà Trần Thanh Minh quay lại địa điểm vẽ của Sở Minh Nguyệt ba lần, buổi trưa mua đồ ăn đến, buổi chiều thì mang trà, nhiệt tình không tưởng tượng nổi. Đến lúc tan tầm thì đến đón cô ấy về.

Sở Minh Nguyệt ngồi trên xe thì nhận được điện thoại của Bạch Hoài An.

Giọng nói dịu dàng, ngọt ngào của cô có vẻ rất vui: “Minh Nguyệt, tớ với Hoắc Tùng Quân chuẩn bị đi siêu thị, cậu với Trần Thanh Minh qua đây đi. Trong nhà hết thức ăn rồi, hai người cũng tiện thể đến xem có gì muốn mua thì mua”

Sở Minh Nguyệt nghe vậy thì đồng ý.

Cô ấy và Trần Thanh Minh đi tới đó cũng hơi vội vàng, tối hôm qua lúc họ sửa soạn lại đồ thì mới thấy đúng là thiếu vài thứ thật.

Bốn người hẹn nhau ở cửa siêu thị, Bạch Hoài An nhìn thấy Sở Minh Nguyệt thì chạy bước nhỏ đến chỗ cô ấy trong sự hưng phấn rồi kéo kéo tay: “Chúng ta đi thôi”

Người biết rõ mọi chuyện là Hoắc Tùng Quân thì chỉ đứng ở một bên âm thầm đánh giá Trần Thanh Minh và Sở Minh Nguyệt, ánh mắt cũng trở nên âm trầm.

Chờ hai cô gái đi vào trong, anh mới đi qua trêu Trần Thanh Minh: “Có tiến triển à?”

Trần Thanh Minh vẫn luôn nhớ Hoắc Tùng Quân là bạn của Châu Hữu Thiên nên khi nghe anh nói vậy thì anh ta thu lại nụ cười ngây ngô trên mặt mà nghiêm túc lắc đầu: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi là người đứng đắn, không có chuyện xen vào cuộc tình của người khác đâu. Mong anh tôn trọng tôi một chút”

Hoắc Tùng Quân hừ lạnh lùng. Người ngồi xem “Bậc thầy dạy bạn cách để phản công bồ nhí trong vòng hai mươi mốt ngày” vẫn có chừng mực quá nhỉ!

Nhưng nghĩ đến chuyện mình cũng lén lút xem cái đó trước giờ đi ngủ tối hôm qua thì vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân cũng hơi mất tự nhiên. Vậy là anh không để ý đến Trần Thanh Minh nữa, sải bước đi bên Bạch Hoài An.

Trần Thanh Minh thấy anh không hỏi gì nữa thì thở phào.

nhẹ nhõm. Mặc dù đúng là anh ta rất ân cần với Sở Minh Nguyệt nhưng cũng không có bất cứ ám hiệu mập mờ nào với cô ấy cả, chỉ là anh ta cảm thấy cô gái kia thực sự khiến người †a phải đau lòng.

Bốn người đứng cùng một chỗ, đều là trai xinh gái đẹp, đều có khí chất nên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt lướt ngang qua.

Hoắc Tùng Quân và Trần Thanh Minh nhớ kỹ mình phải bảo vệ hai cô gái nên lẽo đão đi theo hai người họ, đợi họ mua xong vật dụng hàng ngày thì mới đi mua thức ăn.

Trong bốn người thì chỉ có trình độ nấu ăn của Hoắc Tùng Quân là có thể so sánh được với đầu bếp, thế nên nhiệm vụ chọn thức ăn được đặt lên người anh. Trần Thanh Minh theo sát Sở Minh Nguyệt, thừa dịp Hoắc Tùng Quân đứng cách xa một chút thì xông vào nói chuyện với cô ấy.

Trần Thanh Minh kể mấy chuyện vui xảy ra ở công ty khiến Bạch Hoài An và Sở Minh Nguyệt thỉnh thoảng lại bật cười.

Bạch Hoài An cười lên trông rực rỡ như ánh năng, đôi mắt hoa anh đào cong lên như lưỡi câu. Còn nụ cười của Sở Minh Nguyệt thì có vẻ lãnh đạm hơn, như sao trăng lúc ẩn lúc hiện, thể hiện sự nhã nhặn và khí chất như thần tiên. Nụ cười của hai người hoàn toàn không giống nhau nhưng đều rất thu hút sự chú ý.

Phương Ly núp sau gian hàng, nhìn ba người bằng ánh mắt vô cùng thâm độc và nham hiểm. Cô ta lưu luyến nhìn Trần Thanh Minh không rời nhưng ánh mắt nhanh chóng hướng về phía Bạch Hoài An và Sở Minh Nguyệt, ánh mắt như thể sắp phun ra độc.

Bạch Hoài An rùng mình theo bản năng, cô ngẩng đầu lên nhìn quanh quất.

Sở Minh Nguyệt chú ý tới sự bất thường của cô nên cũng nhìn quanh quanh rồi hỏi: “Sao thế?”

“Không hiểu tại sao mà đột nhiên tớ lại cảm thấy hình như: có người đang theo dõi chúng ta, ánh mắt của người đó khiến tớ cảm thấy không thoải mái.” Bạch Hoài An nhíu mày: “Không biết là…

Cô còn chưa nói xong thì bên tai đã truyền tới một tiếng hét vô cùng chói tai: “Hai con chó hèn hạ kia, đi chết đi!”

Một bóng người xông về phía hai người, trong tay cầm một cái bình rồi hất thẳng về họ.

Phương Ly đã tính toán thời gian, nếu hất ở vị trí này thì hai cô đều sẽ dính phải, chỉ cần bị thứ này dính vào thì dù hai cô có xinh đẹp đến đâu đi chăng nữa thì sau này trông cũng rất khó coi, chỉ có thể sống chung với khuôn mặt lẫn lộn máu thịt như yêu quái cả đời.

Trần Thanh Minh đứng cách Sở Minh Nguyệt khá gần nên phản ứng đầu tiên của anh ta là kéo Sở Minh Nguyệt tránh sang một bên. Hoắc Tùng Quân thấy có gì đó không ổn lắm nên vội vàng chạy về phía Bạch Hoài An, hai mắt anh đỏ ngầu lên như thể sắp rỉ ra máu.

“Hoài An!”

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh nên Bạch Hoài An không phản ứng kịp. Sau khi kéo Sở Minh Nguyệt sang một bên thì Trần Thanh Minh vội vàng chạy về phía Bạch Hoài An. Nhưng đã không kịp nữa.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó, đột nhiên có một bóng người cao gầy lao đến, ôm chặt Bạch Hoài An vào lòng. Chất lỏng trong bình hất thẳng lên lưng người đó.

Bạch Hoài An được người đó ôm vào lòng, hơi thở vất vít quanh đầu mũi đều là mùi hương quen thuộc, còn mang theo mùi thuốc đông y, quen thuộc đến nỗi khiến hai mắt cô đỏ ửng lên.

“Lâm Bách Châu…” Giọng nói của cô khàn khàn, khẽ gọi tên người đó.

Hoắc Tùng Quân xông tới chỗ Phương Ly, vặn tay cô ta để lấy cái cái bình mà cô ta đang giấu sau lưng. Chiếc bình rơi xuống đất gây ra tiếng động rất vang.

Những người xung quanh đã bị cảnh này làm cho hoảng sợ, kêu ầm lên khiến khung cảnh quanh đó loạn bậy hết cả.

Bảo vệ vội vàng chạy đến đó, chế ngự người phụ nữ trong tay Hoắc Tùng Quân.

Phương Ly gào lên như người điên: “Các người buông tôi ra, tôi phải giết chết hai con chó tỉ tiện, hèn hạ kia. Chúng mày cướp người đàn ông của tao, phá hoại chuyện tốt của tao, tao muốn giết chúng mày, tao muốn chúng mày trở nên xấu xí, tao…

Giọng nói gay gắt và điên cuồng đó khiến người ta nghe thấy mà phát run.

Bạch Hoài An không quan tâm tới mấy lời măng chửi đó, cô vội vàng chui ra khỏi vòng tay của Lâm Bách Châu rồi cởi quần áo của anh ta ra trước.

Chất lòng mà Phương Ly hất ra từ cái bình đó đúng là axit sunfuric đặc.

Bạch Hoài An cũng có một chút hiểu biết về phương pháp Sơ cứu nên cô gọi Trần Thanh Minh: “Lấy khăn tắm vừa mua ra, nước khoáng nữa, nhanh lên!”

Sở Minh Nguyệt vội vàng lấy khăn tắm ra, Trần Thanh Minh chạy đi lấy nước khoáng đồng thời yêu cầu bảo vệ gọi cấp cứu.

Ngón tay Bạch Hoài An run run, cô cởi quần áo của Lâm Bách Châu ra.

Da anh ta tái nhợt cả lại, dáng người thon gầy. Trước đây lúc tắm nhờ ở nhà cô, cơ bắp còn đẹp đẽ đến thế mà bây giờ chỉ còn lại một cơ thể xanh xao, gầy quộc.

“Hoài An, em đừng khóc, anh không sao mà.”

Nhưng loại axit mà Phương Ly dùng có nồng độ rất cao, hai lớp quần áo của Lâm Bách Châu cũng cháy hết nên phần da bên trong vẫn bị thương tổn.

Anh ta quỳ rạp trên mặt đất, sống lưng đẹp như ngọc lộ ra bên ngoài.

Bạch Hoài An cẩn thận dùng khăn bông thấm vào vùng da bị thương của Lâm Bách Châu rồi lấy nước khoáng từ tay Trần Thanh Minh để rửa.

Đây là phương pháp sơ cứu khẩn cấp, có thể giảm nhẹ chấn thương.

Lúc sát trùng, cô biết Lâm Bách Châu chắc chắn rất đau nhưng anh ta chỉ kêu nhẹ lên vài tiếng rồi ngoan ngoãn để cô xử lý vết thương cho. Nếu không phải Bạch Hoài An cảm nhận được da dẻ anh ta đang căng cứng thì cô còn tưởng người này không cảm thấy đau.