Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 321



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 321: Tìm hiểu rõ ràng

Châu Hữu Thiên gật đầu: “Hoắc Tùng Quân nói cho anh biết, sau khi nghe được anh đã lập tức đến tìm em, nhưng mà trên đường xảy ra chút chuyện.”

Anh ta nói xong dừng lại một chút.

Sở Minh Nguyệt không chú ý đến ánh mắt đột nhiên trở nên kì quái của anh ta, cô ấy nhìn cảnh tượng phía sau Châu Hữu Thiên, cảm thấy vô cùng quen thuộc.

“Anh đang ở bệnh viện sao? Anh nói anh gặp chuyện trên đường… Anh bị thương sao?” Cô ấy vội vàng ngồi dậy, chuẩn bị mang dép xuống giường: “Anh đang ở bệnh viện nào, anh đến xem anh”

Nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp của cô ấy, Châu Hữu Thiên vội vàng giải thích: “Không phải, anh gặp tai nạn giao thông, người bị thương không phải anh… Là bạn của anh, cho nên anh giúp đỡ đưa người đến bệnh viện, bởi vì không liên lạc được với người nhà nên anh chỉ có thể ở lại đây”

Lúc này Sở Minh Nguyệt mới thở dài nhẹ nhõm, nhắm mắt vỗ vỗ ngực: “Anh không bị sao là tốt rồi, em còn tưởng anh bị thương, hết cả hồn”

Lời này vừa dứt, trong mắt Châu Hữu Thiên hiện lên một tia chột dạ. Vừa lúc Sở Minh Nguyệt nhắm mắt, cũng không thấy tia cảm xúc này.

Sau khi hai người nói chuyện một hồi, Châu Hữu Thiên trấn an Sở Minh Nguyệt, miệng lưỡi anh ta đặc biệt khiến người ta cảm thấy vui vẻ, rất nhanh tâm trạng Sở Minh Nguyệt đã tốt hơn, nhìn người đang đùa giỡn trong điện thoại, trong mắt lộ ra ý cười.

“Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm đi, hai ngày nữa anh đón em về nhà” Châu Hữu Thiên nhìn đồng hồ, dịu dàng nói với Sở Minh Nguyệt.

Sở Minh Nguyệt gật đầu: “Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, em thấy quầng mắt anh cũng bị thâm rồi”

Châu Hữu Thiên nhìn cô cười đến sáng lạn: “Mấy ngày nay anh không ra ngoài, bởi vì không có em ở bên cạnh nên không ngủ được”

Trong lòng Sở Minh Nguyệt vô cùng ngọt ngào, cách một cái màn hình điện thoại liếc anh ta một cái, trong đôi mắt gợn sóng lộ ra vẻ e lệ, đặc biệt xinh đẹp.

Lúc hai người ngắt điện thoại, Sở Minh Nguyệt đột nhiên nghe bên kia có một giọng nữ ngọt ngào kêu lên: “Châu Hữu Thiên…”

Gương mặt của cô ấy ngưng trọng, bên kia đã ngắt điện thoại, màn hình trở lại giao diện chat.

Sở Minh Nguyệt ngơ ngác ngồi bên giường hồi lâu, cau mày.

Giọng nữ vừa rồi có phải là cô ấy đã nghe nhầm không?

Không đúng, vừa rồi cô ấy nghe vô cùng rõ ràng, thật sự có một người phụ nữ đã gọi tên Châu Hữu Thiên.

Bây giờ anh ta đang ở bệnh viện, cho nên cho nên người đã gọi tên anh ta là bạn anh ta, hay là y tá?

Sở Minh Nguyệt cúi đầu, bắt đầu nghịch điện thoại, mí mắt buông xuống che khuất ý nghĩ trong mắt.

Sáng sớm hôm sau, Sở Minh Nguyệt ra khỏi cửa, lưu lại tin nhắn cho Bạch Hoài An, nói trường học có việc.

Trần Thanh Minh bị kích động, muốn như trước đưa Sở Minh Nguyệt đi làm, kết quả lại phát hiện cô ấy đã ra ngoài từ sớm rồi.

Bạch Hoài An thất dáng vẻ uể oải của anh ta, không biết vì sao, hỏi: “Anh còn nghĩ đến chuyện của Phương Ly sao?”

Trần Thanh Minh nghe xong lời này, sửng sốt một chút.

Phương Ly? Người này đã sớm bị anh ta vứt đến chín tầng mây rồi.

Nhưng anh ta không nói cho Bạch Hoài An biết suy nghĩ của mình, vội vàng nói: “Đúng vậy, không biết Phương Ly sẽ bị phán thế nào? Có thể khiến cô ta ngồi tù không”

Hoắc Tùng Quân bưng ly nước lên uống một ngụm, nhìn hai người nói: “Đã có tin tức rồi, cảnh sát bên kia đã đưa ra kết luận, lúc Phương Ly đả thương người khác là có tự chủ, cũng không phải phát bệnh, cho nên cô ta phải chịu phạt.”

Bạch Hoài An ngồi bên cạnh anh, nhìn cánh tay quấn băng vải của Hoắc Tùng Quân, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nói: “Tuy lần này cô ta không làm ra việc gì nghiêm trọng, cũng may chúng ta đến đúng lúc, nhưng chai axit sunfuric kia quả là gây nguy hiểm đến sự an toàn của cộng đồng, cố ý đả thương người, hẳn là phải ở tù một thời gian dài.”

“Dưới ba năm” Trần Thanh Minh đứng một bên bổ sung vào.

Hoắc Tùng Quân gật đầu: “Hơn nữa cô ta còn có bệnh, có lẽ thời gian sẽ càng ít hơn”

Không lâu sau tin tức họ muốn đã đến rồi, Phương Ly bị phán tù hai năm.

“Chỉ có hai năm sao” Trần Thanh Minh nói thầm, nghĩ đến lúc trước mấy người bọn họ đến thăm, thấy dáng vẻ điện cuồng của Phương Ly, cau mày: “Nếu cô ta ra ngoài mà không cải tạo tốt, càng thêm điên cuồng mà công kích các người, vậy thì không xong rồi”

Dù sao anh ta và Hoắc Tùng Quân không thể mỗi giây mỗi phút đều ở bên cạnh hai người, cũng không ai có thể ra tay cứu người.

Phương Ly lại là người điên, hành động không thể đoán trước được khiến cho người ta khó lòng phòng bị.

Hoắc Tùng Quân thấy hai người đều cau mày, nhe nhàng gõ xuống bàn: “Trân Thanh Minh, không phải lúc trước tôi đã nói rồi sao, nếu không thể đoán trước được hành động của cô †a, vậy chỉ có thể khống chế cô ta trong tầm kiểm soát của chúng ta, như vậy là có thể giải quyết tai họa ngầm”

“Thật sự muốn nhốt cô ta trong viện tâm thần sao?” Trần Thanh Minh nhíu mày hỏi.

Hoắc Tùng Quân giương mắt nhìn anh ta: “Cậu luyến tiếc sao?”

Trần Thanh Minh cười nhạo một tiếng: “Luyến tiếc sao?

Anh đang nói chuyện với tôi, Phương Ly, cô ta sao? Sao tôi có thể luyến tiếc một kẻ điên giây phút nào cũng theo dõi tôi, quấy rầy tôi, còn muốn tạt axit sunfuric lên tôi được chứ”

Hoắc Tùng Quân dựa vào sô pha, lười biếng nói: “Đây không phải kết thúc, chỉ cần đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần, để cho người khác trông chừng cô ta, vậy sẽ không có tai họa ngầm nữa, huống chỉ, không phải cô ta có bệnh sao, miễn phí trị liệu cho cô ta, chắc hẳn cô ta sẽ rất thích”

Trần Thanh Minh gật đầu, cúi đầu bấm điện thoại.

Bạch Hoài An tò mò nhìn qua: “Anh đang xem cái gì đấy?”

Anh ta cũng không ngẩng đầu lên: “Đang tìm xem có bệnh viện tâm thần nào không, cách đây khá xa, rất nghiêm ngặt, trị liệu rất tốt”

Vẻ mặt Bạch Hoài An chảy đầy vạch đen: …

Nói sao cũng phải chờ thêm hai năm nữa, lúc trước còn tưởng Trần Thanh Minh là người tốt bụng, xem ra là cô nhầm rồi.

Từ nhỏ đã sinh hoạt trong giới nhà giàu, trải qua ngươi lừa ta gạt, đi ra gây dựng sự nghiệp, đi đến được như hiện tại sao có thể là một cái bánh mì trắng trẻo tinh khiết nữa chứ, anh ta chính là một cái bánh trôi bám đầy vừng đen.

Hoắc Tùng Quân và Trần Thanh Minh trò chuyện rất vui vẻ, nhẹ nhàng đã quyết định xong kết cục của Phương Ly khiến cho Bạch Hoài An không nhịn được rùng mình một cái.

Hoắc Tùng Quân chú ý đến động tác của cô, đi đến ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ nhàng nói: “Hoài An, bọn anh sẽ không dùng những thủ đoạn này lên người em, đừng sợ bọn anh”

Anh sợ Bạch Hoài An bởi vì anh xử lý chuyện của Phương Ly mà cảm thấy quá phận, nổi giận với anh.

Bạch Hoài An võ vỗ vai Hoắc Tùng Quân, đôi mắt hoa đào to tròn mở lớn, cười nhìn anh: “Yên tâm, em cũng không phải là thánh mẫu, nếu hất một lọ axit sunfuric lên ngườ em mà em còn đồng tình với cô ta, em ngại em sống lâu quá rồi. Hai người không cần căng thẳng như vậy, em và Minh Nguyệt đều biết hai người đều vì cam đoan sự an toàn của bọn em”

Đã được lợi còn giả vờ tâm địa thiện lương, còn đồng tình với kẻ địch của mình, có lẽ đầu óc có vấn đề rồi chăng.

Hoắc Tùng Quân và Trần Thanh Minh nhẹ nhàng thở ra.

Bạch Hoài An chống căm, nhìn hai người đàn ông đang bàn bạc bên cạnh, thở dài.

Cũng không biết Minh Nguyệt đi đâu rồi, cô ấy thường không có lớp học vào buổi sáng, hôm nay cô ấy cũng không mang bản vẽ ra ngoài, cũng không phải đi vẽ thực vật.

Ở thành phố Vạn Xuân cô ấy cũng không có bạn bè nào, đi làm sao, đi làm ở đâu?

Lúc này, ở bệnh viện.

Sở Minh Nguyệt đứng ở cửa phòng bệnh, do dự không biết có nên vào không Tối hôm qua cô ấy và Châu Hữu Thiên tắt điện thoại xong lập tức tra xét tin tức của thành phố Vạn Xuân, căn cứ vào đoạn đường từ nhà Châu Hữu Thiên đến nhà Hoài An, chọn lọc một chút, tìm được tin tức tai nạn xe cộ.

Trong bản tin có ảnh chụp hiện trường, còn kèm thêm địa chỉ bệnh viện.

Sở Minh Nguyệt đi vào bệnh viện, tùy tiện hỏi thăm một chút người bệnh gặp tai nạn giao thông vào chạng vạng hôm qua, rất nhanh đã nghe được phòng bệnh của người nọ.

Đi dạo xung quanh phòng bệnh một vòng, quả nhiên tìm được bối cảnh giống trong video hôm qua của cô ấy và Châu Hữu Thiên.

Cuối cùng Sở Minh Nguyệt cũng hạ quyết tâm.

Cô ấy cuối đầu, trên không có Tối qua sau khi ngắt điện thoại, giọng nữ kia khiến cô ấy vô cùng để ý.

Một tia cảm xúc nào.

Lòng cô trầm xuống, đẩy cửa bước vào, một gương mặt thanh tú trắng nõn hé ra.

Người nọ mặc đồ bệnh nhân, vẻ mặt có chút tái nhợt, trên trán còn quấn một vòng băng vải, thoạt nhìn có chút suy yếu, tuy rằng dáng vẻ không phải đặc biệt xinh đẹp nhưng lại khiến người khác vô cùng yêu mến.

“Xin hỏi cô tìm ai?” Người phụ nữ kia nhìn về phía Sở Minh Nguyệt, trong mắt lóe lên tia nghi hoặc.

Sở Minh Nguyệt sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: “Trong phòng này chỉ có một người ở sao? Tôi tìm bạn tôi, cô ấy nói cô ấy ở phòng bệnh 306”